Chương 3: (Vô Đề)

Họ đâu có yêu tôi thì tôi khóc để làm gì?

Nước mắt chỉ khiến tôi trông yếu đuối hơn thôi.

"Bao năm ở bên ngoài đúng là bị nuông chiều hư hỏng rồi."

"Tính cách thế này mà không sửa, sau này chỉ có thiệt thân thôi."

Người đàn ông kia người được gọi là cha ruột tôi đứng bên cạnh, giả vờ tử tế nói.

Sau đó còn lắc đầu thở dài, như thể tôi vừa làm chuyện gì tày trời.

Rõ ràng là họ gọi tôi về, cho tôi hy vọng… rồi lại xô tôi xuống tận đáy vực.

Tôi từng nghĩ mình sắp có được bố mẹ thật sự yêu thương mình.

Tôi sẽ là bảo bối trong vòng tay họ.

Nhưng không… tất cả giống hệt như cũ.

Bố mẹ nuôi không yêu tôi.

Bố mẹ ruột cũng chỉ yêu cô con gái nuôi kia.

Chẳng lẽ tôi không xứng có bố mẹ yêu mình sao?

Mẹ ruột bước đến gần, cúi người xuống một chút, dịu giọng:

"Phàm Phàm, hôm nay là lỗi của mẹ, mẹ không trách con."

"Lẽ ra bố mẹ phải đi đón con."

"Nhưng chuyện này… không liên quan đến Dao Dao."

"Hai đứa đều là nạn nhân trong vụ tráo con năm xưa, con đừng trút giận lên con bé."

Tôi cười lạnh:

"Vậy thì tôi nên trách ai?"

"Trách chính các người à?"

"Mười mấy năm làm mất con, giờ mới lò mò đi tìm về?"

Bà ta mím môi, nuốt lại lời định nói.

Tốt thôi.

Tôi vốn chẳng có ý định nhận họ là bố mẹ.

Họ muốn nghĩ sao thì nghĩ.

Bà ấy khẽ thở dài, đưa tay định chạm vào mặt tôi tôi nghiêng đầu tránh đi.

Thôi nào…

"Sau này mẹ sẽ bù đắp cho con."

"Mai mẹ dẫn con đi đổi họ nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!