Tôi dè dặt hỏi:
"Mẹ ơi… mẹ còn giận con không?"
Mẹ thở dài, đặt một nụ hôn lên má tôi:
"Phàm Phàm, mẹ sẽ luôn ủng hộ mọi quyết định của con. Mẹ sẽ bảo vệ con mãi mãi."
"Con còn nhớ mẹ từng nói, trụ sở chính của công ty sắp chuyển đến thành phố S không?"
"Chờ chuyện này xong xuôi, mẹ sẽ đưa cả nhà mình chuyển tới đó."
"Chúng ta sẽ bắt đầu lại — ở một nơi hoàn toàn mới."
"Phàm Phàm à, con chỉ cần lớn lên thật tốt. Trời có sập thì đã có ba mẹ chống đỡ thay con rồi."
Kỳ thi mô phỏng ở trường, tôi vẫn vững vàng đứng đầu lớp.
Vào Trường số 3 có lẽ là quyết định đúng đắn nhất của tôi từ trước đến nay.
Ở đây, bạn bè ai cũng tốt bụng.
Không có drama, không có dối trá, chỉ có học hành và niềm vui.
Trong tiếng chúc mừng ríu rít, mắt tôi cứ giật giật không thôi.
Linh cảm như có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Tôi nghĩ mãi chắc là liên quan đến… quả thận của tôi.
Tôi sờ thử bên hông ừm, vẫn còn đủ hai bên.
Không biết sau này…sẽ phải cho bên trái, hay bên phải nhỉ?
Chưa kịp chọn bên nào, kết quả bệnh viện đã có.
Lại một lần nữa, hai bên gia đình tụ tập đông đủ.
Ông nội là người dứt điểm đầu tiên:
"Con bé còn nhỏ. Dù có phù hợp hay không cũng không được hiến."
Nhị thúc há miệng, muốn nói gì đó… nhưng rồi ngậm lại.
Chắc cũng biết, mình chẳng còn tiếng nói đáng nghe nữa.
Tình trạng của nhị thẩm khá nặng, không thể đợi thận hiến từ hệ thống lâu được.
Cảm giác như đang chờ đao rơi từ trên đầu xuống.
Tôi… đứng chờ như kẻ tử tù nghe tuyên án.
"Hà Sở Tiêu — không phù hợp"
Nghe đến đó, nhị thúc nhị thẩm khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Không biết là thất vọng thật, hay là may mắn vì chưa cần xuống dao với con trai.
Tiếp đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!