Tôi mới là con ruột bị thất lạc.
Lúc biết tin này, tôi đang học Toán đúng ngày đoạn đang giảng về tập hợp.
Giáo viên chủ nhiệm gọi tôi ra ngoài, vẻ mặt có chút khó tả.
Chỉ bằng vài câu ngắn ngủi, thầy đã kể cho tôi nghe một bí mật động trời:
Tôi không phải con ruột của bố mẹ hiện tại.
Sau đó, thầy dẫn tôi đến gặp một cặp vợ chồng.
Triệu Phàm, đây là…
Thầy chủ nhiệm còn chưa nói xong, tôi đã sáng rực mắt, nhanh nhảu chen vào:
"Bố mẹ! Lần đầu gặp mặt, mong hai người giúp đỡ nhiều nhé!"
Tôi nở nụ cười rạng rỡ nhất, cố để lại ấn tượng tốt cho bố mẹ ruột.
Cặp vợ chồng trước mặt tôi thật sự quá sức hoàn hảo khí chất nho nhã, ăn mặc giản dị mà vẫn toát lên sự sang trọng.
Người phụ nữ kia vừa nhìn tôi đã rưng rưng nước mắt, gương mặt tràn đầy vẻ yêu thương.
Chỉ cần nhìn một lần thôi, tôi đã chắc chắn rồi: Triệu Phàm tôi đã có nhà thật sự.
Nhiều năm trời mơ mộng cuối cùng cũng thành sự thật quả nhiên tôi không phải con ruột của họ!
Tôi đã sớm nghi rồi, bố mẹ kiểu gì mà thiên vị trắng trợn như thế?
Còn hai quả trứng trong nhà, một cho chị cả, một cho em út.
Tại sao không cho vào chảo chiên lên làm trứng chiên rồi chia ra?
Hoặc ít nhất cũng nấu súp trứng cho cả nhà ăn chứ?
Con gái thứ hai như tôi không xứng ăn lấy một miếng à?
Từ năm bốn tuổi, tôi đã mơ có một ngày, bố mẹ ruột sẽ ngồi xe bí ngô đến đón tôi về cung điện của mình.
Và giờ đây, giấc mơ ấy đã thành hiện thực.
Tôi Triệu Phàm đã tìm được bố mẹ ruột rồi!
Sau này muốn ăn mười quả trứng một bữa cũng chẳng ai cản được, bố mẹ tôi nhất định đều sẽ chiều theo!
Tôi cảm động đến nỗi phát ra tiếng nghẹn ngào tại chỗ.
"Con ngoan, con chịu khổ rồi…"
Người phụ nữ ấy ôm chầm lấy tôi, giọng nghẹn ngào.
Tôi chớp chớp mắt, thấy sống mũi cay cay, mắt cũng bắt đầu ươn ướt.
"Mẹ ơi, con không khổ đâu."
Vừa dứt lời, mẹ đã khóc càng dữ hơn.
Bố thì đứng bên cạnh mắt cũng đỏ hoe, tôi vẫy tay gọi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!