"Cậu từng nói… không bao giờ muốn làm công việc quá bận rộn, đúng không?"
Tôi hỏi như tự thì thầm.
Ngón tay đang gõ bàn phím cũng khựng lại.
"Vậy mà bây giờ cậu lại ép mình bận rộn, chẳng lẽ như vậy là sống vui vẻ sao?"
Tôi nhìn lên gương — thấy trong mắt cậu ấy là sự đau lòng, còn trong gương là khuôn mặt mệt mỏi của chính mình, môi cụp xuống, nét buồn rười rượi.
"Làm việc ấy mà… ai mà vui nổi… thôi cậu đừng có hỏi nữa!"
Tôi nổi nóng, đập nắp gương xuống bàn, rồi dập luôn cả laptop.
Ngủ!
12
Sáng hôm sau, khi đến công ty, tôi bất chợt cảm thấy mọi người xung quanh… nhìn tôi hơi lạ.
Ban đầu tôi còn tưởng tin đồn do đồng nghiệp kia tung ra lại lan rộng hơn.
Nhưng để ý kỹ, ánh mắt đó hình như… không mang ác ý.
Không lẽ là vì tôi quên che quầng thâm mắt? Mọi người nhìn vậy là đang âm thầm khen ngợi tôi làm việc chăm chỉ đến mức mất ngủ?
Hay là do… tôi dù có quầng thâm nhưng vẫn là
"nữ thần nhan sắc số một công ty"?
Tôi ngồi vào chỗ trong cơn mơ hồ, vừa mở máy tính chưa được bao lâu thì bạn ăn trưa cùng tôi — cô lễ tân A Lật đã hớt hải chạy tới, tay cầm hai ly cà phê.
"Cậu biết không? Tiểu Lý - tên đồng nghiệp nói xấu tôi, đã nộp đơn nghỉ việc ngay trong đêm qua!"
Khụ—!
Tôi phun luôn ngụm cà phê vừa uống.
"Gì cơ?! Có chuyện gì xảy ra?!"
A Lật hạ giọng, làm bộ thần bí:
"Nghe nói tối qua anh ta tăng ca ở công ty, vào nhà vệ sinh thì… gặp thứ gì đó không sạch sẽ."
Cô ấy bĩu môi:
"Cho chừa! Ai bảo đặt điều bậy bạ. Bị quả báo rồi!"
A Lật còn đưa tôi xem đoạn tin nhắn trong nhóm:
Trước khi rời đi, Tiểu Lý đăng một lời xin lỗi công khai, thừa nhận toàn bộ tin đồn đều là do ghen tị với tôi và xin được tha thứ.
Tôi đọc mà chỉ biết… cạn lời.
Các đồng nghiệp hóng chuyện cũng xôn xao:
"Không biết cậu ta trúng tà gì… mà lại đột nhiên tỉnh ngộ như thế. Thư Yên đúng là thiệt thòi rồi!"
Tôi khẽ mỉm cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!