Chương 1: (Vô Đề)

Trên gương trong nhà vệ sinh nhà tôi xuất hiện một dấu tay đàn ông.

Tôi sống một mình và dấu tay đó hiển nhiên không phải của tôi.

Việc đầu tiên tôi làm là chụp lại, đăng lên mạng để hỏi ý kiến.

Đúng như tôi nghi ngờ, cư dân mạng cũng phỏng đoán có người lẻn vào nhà tôi, thậm chí còn nói có thể kẻ đó lắp camera sau gương, khi rời đi thì vô tình (hoặc cố ý) để lại dấu vết.

Lần đầu tiên trong đời tôi thấy mừng vì bản thân... luộm thuộm.

Vài hôm nay tôi tăng ca liên tục, về đến nhà chỉ muốn đổ người ra ngủ, chẳng có sức đâu mà tắm rửa, nên cũng không động đến gương.

Vậy mà chỉ quay đi lấy cái tua vít một lúc, khi quay lại—

Dấu tay biến mất rồi.

Sạch sẽ hoàn toàn, không để lại chút dấu vết nào.

Tôi lập tức bỏ chạy.

2

Tôi trốn sang nhà cô bạn thân ở tòa nhà bên cạnh, ôm lấy cô ấy run rẩy.

Cảnh sát nhanh chóng đến nơi, lục soát căn hộ tôi kỹ lưỡng như lật từng viên gạch, nhưng chẳng phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu nào của người lạ từng ẩn náu trong đó.

Tôi bắt đầu hoài nghi: có khi nào hắn theo sát tôi rời khỏi nhà, rồi lẩn trốn ở đâu đó trong khu chung cư này?

May mà khi lao ra khỏi cửa, tôi vẫn giữ lại chút lý trí, nhờ bảo vệ khu vực giám sát cửa ra vào. Sau đó cảnh sát đến, lập tức phong tỏa toàn bộ lối ra vào – đến con ruồi cũng khó mà thoát ra ngoài.

Khu tôi sống là chung cư cũ xây từ những năm 80, từng là khu tập thể giáo viên. Hầu hết cư dân là các thầy cô đã nghỉ hưu – bao gồm cả ông bà tôi và ông bà nội của bạn thân tôi, tên là Yến Viên.

Tôi và Yến Viên lớn lên ở đây.

Mấy ngày nay, người già trong khu đã cùng đoàn du lịch Tuổi Hạc đi miền Tây Bắc, hai tuần nữa mới về.

Còn bố mẹ tôi thì dạy học ở vùng sâu vùng xa, cả năm chỉ về nhà đôi lần.

Nên mấy hôm nay, toàn bộ tòa nhà chỉ có một mình tôi sống.

3

Cả khu toàn người già, ai nấy sống hiền hòa, cả ngày chỉ thấy họ uống trà, chơi chim, đánh cờ tướng trong sân.

Trang thiết bị cũ kỹ đến mức… đến cả trộm cũng lười ghé qua. Ngay cả shipper giao đồ ăn cũng hiếm hoi mới tới, phần lớn là nhờ tôi và Yến Viên đặt hàng.

Bác bảo vệ – rảnh rỗi lâu ngày – thề thốt rằng, từ lúc tôi rời khỏi đến giờ, không hề có ai ra vào tòa nhà.

Cảnh sát cũng đã gọi điện xin phép từng hộ dân để vào kiểm tra từng căn hộ. Kết quả, vẫn không phát hiện người lạ nào xâm nhập.

Camera giám sát cũng cho thấy: ngoại trừ một người phụ nữ mặt mũi vặn vẹo, tóc tai rối bù, ăn mặc lộn xộn, chạy như điên trên hành lang (chính là tôi), thì không hề có ai khác xuất hiện.

Mười mấy năm gầy dựng hình tượng gái đẹp tinh tế coi như đổ sông đổ biển. Nhưng tôi lúc này chẳng còn tâm trí mà để ý nữa.

Cảnh sát nói, phía sau gương không có gắn camera, trong nhà tôi cũng không phát hiện vân tay của người lạ.

Khóa cửa không bị phá, trong nhà không mất đồ, không có dấu hiệu ai từng trốn ở đó. Hành lang hoàn toàn trống không.

Mọi bằng chứng đều cho thấy: tôi chỉ đang tưởng tượng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!