Ngựa của ba người Mạc Phong sớm đã chết, hai người Mạc Phong Chu Mộ Nho ẩn thân đằng sau xác ngựa, liều chết chống cự, không bỏ Hòe Mập.
Quân Đột Quyết nhìn thấy ba người một khi đã không thể trốn chạy được, nên đưa ngựa ra xa tầng tầng lớp lớp vây gò nhỏ lại khong để cho bọn họ trốn đi, chỉ ở xa xa mà bắn tên.
Tiêu Bố Y hai mắt đỏ lên, đưa tay lấy tên thì chụp vào khoảng không, trong lòng phát lạnh, lập tức lăn tới bên cạnh chiến mã đã chết của mình, rút mớ tên cắm trên người nó ra.
Phía sau có tiếng ngựa hí truyền đến, đám người Tiêu Bố Y giật mình, quay đầu nhìn lại thì thấy ba người Dương Đắc Chí quay trở lại, vui mừng gặp nhau.
Ba người nọ nhìn thấy Tiêu Bố Y quay lại, cũng ngẩn ra rồi không chút do dự cũng quay trở lại, khi phóng từ trên ngựa xuống, A Tú trên tay trúng một mũi tên, kêu lên một tiếng đau đớn.
Tiễn Đầu người gầy, nên thuận tiện bình yên xuống ngựa.
Dương Đắc Chí trông thì sầu muộn, nhưng người thì lại tinh minh, khi xuống đất cũng học theo Tiêu Bố Y mà nấp sau ngựa, chiến mã thể tích lớn trở thành bia ngắm, đều không tránh khỏi bị bắn như lông nhím.
Ba chiến mã thì chết một, mọi người hiển nhiên đã không còn đường lui, người thì không thể chạy nhanh bằng ngựa, nếu muốn chạy trốn trên thảo nguyên này đúng là vọng tưởng, mà trở thành bia sống bị ngắm bắn ở nơi đây, cũng là sống không bằng chết.
Nhưng ba người cùng đám người Tiêu Bố Y sau khi tu tập lại, tránh ở sau xác ngựa, vẻ mặt cũng không hề hối hận.
Ba người sau khi gia nhập chiến đoàn, tên bắn ra cũng đã thành tiễn trận, đã có uy lực.
Tiêu Bố Y nhiệt huyết dâng lên, biết những người này mới chân chính là huynh đệ, không khỏi thấp giọng hô,
"Mọi người cố thủ đừng xông lên, đánh xa đối với chúng ta bất lợi, nếu đánh gần giết hai cũng phải trả lại một".
Tất cả mọi người đều gật đầu, bắn theo trận thế.
Bảy người chất xác ngựa thành một đống ở mặt sau gò đất, tạo thành một lá chắn trên thảo nguyên.
Vừa rồi mấy đao mà Tiêu Bố Y bổ ra thật sự làm cho người ta sợ hãi, cho nên quân Đột Quyết cũng không dám lỗ mãng xông lên, bọn họ người tuy không ít, nhưng tạm thời vì Tiêu Bố Y nên chỉ ở xa xa bắn tên, cũng chưa có hành động gì.
Quân Đột Quyết tuy mạnh, ngựa cũng có thể xem như là hai chân của họ, nhưng một khi rời khỏi chiến mã đánh cận chiến cũng không mấy am hiểu.
Tất cả mọi người đều hiểu được điều này, hơn nữa ngựa cũng gần như đã chết sạch, đã không còn đường lui, chỉ còn cách liều mạng.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Mọi người đều hết sức cẩn thận, cẩn thận sử dụng tên, tranh thủ tên bắn hụt, mắt thấy quân Đột Quyết cũng không có biện pháp nào ngoài việc bao vây họ, trong lòng cũng đã ổn định.
Mạc Phong cùng Chu Mộ Nho sau khi lấy hơi lại, lúc này mới phát hiện nhấc cánh tay cũng khó, chỉ có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Hòe Mập thế nào rồi?"
Tiêu Bố Y phân Dương Đắc Chí chú ý động tĩnh, đem tên thu thập lại bên người.
"Cũng còn một hơi thở" Chu Mộ Nho kiểm tra qua một lần,
"Thiếu đương gia, hắn bị bắn bốn phát tên, cũng may đều không trúng chỗ yếu hại, nhưng máu không ngừng chảy, càng ngày càng suy yếu".
Chu Mộ Nho vừa nói vừa xé áo, lấy đao chặt gốc tên đi, cũng không lấy đầu tên ra, làm như vậy tuy đau đớn, nhưng ít nhất cũng sẽ hạn chế máu chảy ra.
Sau đó hắn băng bó cho Hòe Mập, Hòe Mập lúc này sắc mặt đã tái nhợt, không còn tri giác, Chu Mộ Nho thấp giọng nói:
"Hòe Mập cũng không kiên trì được bao lâu đâu".
Mọi người im lặng, biết phải đưa Hòe Mập ra ngoài mới có đường sống, nhưng bên ngoài có mấy chục tay cung đang chờ, làm sao mà xông ra ngoài được?
Mạc Phong, A Tú, Chu Mộ Nho sau khi băng bó đơn giản cho nhau, đều hỏi:
"Thiếu đương gia, quân Đột Quyết nhân có tấn cong nữa không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!