Hai người bàn bạc suốt một đêm, đến sáng sớm ngày hôm sau, Vương Bá Đương từ biệt Trương Huyễn, dẫn theo vợ con đi đến Trường An.
Cả một tòa nhà rộng lớn như vậy mà chỉ còn lại mỗi mình Trương Huyễn, nhưng hai tháng trước, trong trận đánh Dương Huyền Cảm tấn công Lạc Dương, Vương Bá Đương đã dự trữ được một số lượng lớn lương thực và đồ ăn ướp sẵn, đủ để Trương Huyễn ăn trong vài tháng.
Vương Bá Đương cũng để lại cho Trương Huyễn 20 quan tiền, ít nhất thì trong vòng ba tháng sắp tới Trương Huyễn không cần phải lo đến cái ăn cái mặc.
Hắn rất thích cuộc sống như vậy, có nhà để ở, có cơm để ăn, yên tĩnh không có người làm phiền, mặc dù rất có khả năng là hắn sẽ bị gọi đi làm chứng cho Vũ Văn Thuật, nhưng tạm thời Trương Huyễn không muốn nghĩ đến chuyện này nữa.
Ngày hôm sau, khi trời vẫn chưa sáng, Trương Huyễn đã chạy ra khỏi con ngõ nhỏ, men theo những bức tường của con phố mà ra sức chạy.
Đây chính là thói quen từ hồi còn nhỏ của hắn, mỗi ngày chạy khoảng 5 km, ngay cả khi hắn là binh lính hay là học viên cũng như vậy, chỉ có điều càng ngày hắn càng chạy xa hơn, mỗi ngày chạy 10 km.
Buổi sớm, những cơn gió vô cùng mát lạnh, thổi bay mái tóc đen óng của hắn. Tóc của hắn vẫn chưa dài đến nửa tấc, đây vốn dĩ cũng là một chuyện rất rắc rối. Hắn không muốn thu hút sự chú ý của mọi người, đành phải đội chiếc mũ da mà Vương Bá Đương đã tặng cho hắn, chính là để giải quyết vấn đề này.
Xa xa phía bờ sông, có vài nữ nhân dậy sớm giặt giũ quần áo, họ đang dùng chiếc chày gỗ đập đập vào quần áo. Thỉnh thoảng mấy người họ lại ngẩng đầu lên nhìn chàng trai trẻ có chút cổ quái này, tiện đà cười to một tiếng, có lẽ họ nghĩ rắng hắn là một tiểu hòa thượng mới được hoàn tục.
Thực ra nữ nhân cũng là một vấn đề mà Trương Huyễn sắp phải đối mặt sau khi đến Đại Tùy, nhưng bây giờ hắn không có tâm tư để suy nghĩ nhiều về vấn đề này, nói không chừng tương lai một ngày nào đó, Vương Bá Đương sẽ giới thiệu muội muội của y cho hắn.
Đến Đại Tùy cũng được khoảng mười mấy ngày rồi, Trương Huyễn vẫn sống quẩn quanh trong cái xóm bé nhỏ đó, và người mà hắn quen biết, ngoài Lý Mật thì cũng chỉ có gia đình của Vương Bá Đương.
Đương nhiên là còn có Vũ Văn Thành Đô, Trương Huyễn làm sao có thể quên được cái tên Vũ Văn Thành Đô võ công thuộc hạng siêu quần kia, cùng với thanh Phượng Sí Lưu Kim Thảng to lớn ấy, lúc nào cũng khiêu khích hắn, ép buộc hắn không ngừng thách thức giới hạn của bản thân.
…
Cái gọi là Trúc Cơ, thực ra chính là giai đoạn huấn luyện dành cho những người mới học võ, dùng để điều chỉnh các bộ phận và gân mạch của cơ thể, đây cũng là một sự chuẩn bị, một bước đệm để giúp cơ thể thích ứng với cường độ huấn luyện cao độ tiếp theo.
Một khóa Trúc Cơ dài thì khoảng một năm, ngắn thì chỉ khoảng nửa năm, điều này phải dựa vào tư chất của mỗi người mà có những quy định riêng.
Thường thì khi đứa trẻ lên 6-7 tuổi đã bắt đầu luyện tập, dường như đứa trẻ nào sau khi kết thúc Trúc Cơ cũng đều có những thay đổi rất lớn: thân thể cường tráng hơn, sức chịu đựng bền bỉ hơn, sự dẻo dai của cơ thể cũng tăng lên rõ rệt.
Một vài đứa trẻ có tư chất thông minh, sau khi Trúc Cơ kết thúc, thậm chí có thể đạt được hiệu quả dịch cân ban đầu, ví dụ như thị lực tốt hơn, thính giác nhạy bén hơn, sức khỏe cường tráng hơn, vân vân.
Khi 7 tuổi, Trương Huyễn đã theo học lớp võ thuật dành cho thiếu niên, cũng đã luyện tập qua Trúc Cơ ở một trình độ nhất định nào đó.
Thể lực và sức dẻo dai của hắn cũng đã có được một cơ sở vững chắc, thứ duy nhất mà hắn thiếu đó chính là sự điều chỉnh ở bên trong, mà đây lại chính là một khâu quan trọng nhất của Trúc Cơ trong võ thuật cổ đại, nó có liên quan đến chuyện hắn có thể thực hiện được đột phá dịch cân hay không.
Thuật Trúc Cơ của Vương Bá Đương là dùng đao pháp hỗ trợ, về sau mới dùng thuốc Trúc Cơ, tất cả các bộ phận trong cơ thể đều bị tác động, cho nên nhất định phải luyện đao để kích thích cơ thể tỏa ra nhiệt lượng, đồng thời tiến hành một chế độ huấn luyện cực hạn, khiến cho cơ thể mệt mỏi rã rời, sau đó từng bước thực hiện đột phá.
Những đứa trẻ bình thường thì không thể nào chịu đựng được một áp lực lớn như vậy, hoặc là phải tùy theo tình hình mà cắt giảm uống thuốc, hoặc là phải dùng một loại thuốc tổng hợp, chỉ có như vậy thì cơ thể mới duy trì được trong khoảng thời gian dài.
Nhưng Trương Huyễn thì lại không cần, hắn dần dần thích ứng được với khóa huấn luyện Trúc Cơ cường độ cao, hơn nữa sau những lần phá bỏ giới hạn, thì thời gian luyện đao cũng theo đó mà dài hơn, từ một canh giờ lúc đầu bây giờ đã thành ba canh giờ.
Sau ba tháng, hắn thực sự cảm thận được sự thay đổi của cơ thể. Cơ thể của hắn giờ đây đã trở nên nhanh nhẹn và nhẹ nhàng hơn, tốc độ xuất đao cũng nhanh và có lực hơn, sức chịu đựng cũng được nâng lên, từ lâu đã vượt qua vua chịu đựng nổi tiếng nhất trong quân đội.
Mỗi ngày hắn có thể nhẹ nhàng chạy hai vòng Ma
-ra
-tông, hơn nữa lại không còn cảm thấy mệt nhọc.
Mặc dù trước đó hắn đã tham gia khóa huấn luyện bộ đội đặc chủng vô cùng tàn khốc trong hơn hai năm nhưng kết quả như thế này cũng là khó tưởng tương.
Nhưng duy chỉ có sức mạnh là không có sự thay đổi lớn, điều này khiến cho hắn cảm thấy có chút uể oải mặc dù bản thân đang đắm chìm trong vui sướng.
Nhưng Trương Huyễn đã phát hiện ra sức ăn của bản thân đã có sự thay đổi rõ rệt, mỗi bữa hắn phải ăn ba bát cơm to, việc này đồng nghĩa với việc mắt hắn đã nhìn thấy thùng gạo của gia đình Vương Bá Đương sắp chạm tới đáy rồi.
Thời gian chầm chậm trôi qua nhưng cũng sắp đến cuối tháng 12, và năm mới cũng sắp đến. Nhà nhà người người đều đang tất bật chuẩn bị đón chào năm mới, quét dọn nhà cửa, vứt bỏ những thứ dơ bẩn của một năm qua, mua thịt muối rau, chuẩn bị đầy đủ các đồ cúng bái, cây trúc cầu phúc cũng được dựng lên, còn đám trẻ con thì lại vô cùng vui mừng và háo hức, bởi vì chúng sắp được mặc quần áo mới và nhận tiền lì xì.
Nhưng đối với Trương Huyễn, tất cả những thứ này dường như không có liên quan đến hắn, chúng không có bất cứ ý nghĩa nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!