Lý Uyên trước đây từng nghe Độc Cô Thuận nói qua về chuyện này, sao y có thể để con của mình đi mạo hiểm được, liền cắn răng nói:
- Nhưng người trong thiên hạ đều biết Lý Mật đã chết, Kiến Thành sao giả mạo y được?
- Cái này đừng lo, đầu của Lý Mật đã bị chúng ta âm thầm tráo đổi, người sáng suốt đều sẽ nhận ra đầu người treo trên thành không phải là của Lý Mật, mọi người sẽ tin rằng Lý Mật vẫn chưa chết, hơn nữa chúng ta còn có thư do Địch Nhượng tự tay viết.
Đậu Khanh giơ mảnh vải trong tay lên:
- Tin rằng Địch Nhượng sẽ thừa nhận Kiến Thành chính là Lý Mật.
Độc Cô Thuận ở bên cạnh cũng khuyên Lý Uyên:
- Thực ra Địch Nhượng cũng chỉ muốn hợp tác với quý tộc Quan Lũng chúng ta, có phải Lý Mật hay không không quan trọng, chúng ta chỉ là vì bảo vệ ngài, không cho Dương Quảng biết Kiến Thành đi Ngõa Cương, cho nên mới để Kiến Thành giả mạo Lý Mật đi, Địch Nhượng cho dù trong lòng biết rõ cũng sẽ phối hợp với chúng ta giữ kín bí mật này.
Lý Uyên biết đã không thể phản đối được nữa, nhưng nguyên nhân hậu quả của việc này y cũng không biết, sao có thể yên tâm cho con mình đi Ngõa Cương trại được, y trầm ngâm một chút lại hỏi:
- Quân Ngõa Cương có mấy phần thành ý?
Đậu Khánh cười nói với y:
- Địch Nhượng hai tháng trước đã phái Ngụy Trưng bí mật đến tìm chúng ta, hi vọng có được sự ủng hộ của chúng ta, vốn chúng ta không tính đến quân Ngõa Cương, nhưng Dương Huyền Cảm đã thất bại, thu nhận đội quân này cũng có lợi cho chúng ta, cho nên ta mới cùng Độc Cô gia chủ quyết định phái Lý Mật đi hợp nhất quân Ngõa Cương, tiếc rằng Lý Mật đã chết, đành phải để Kiến Thành đi thay y.
Lý Uyên thầm nghĩ, việc này có lợi cũng có hại, mặc dù có nguy hiểm, nhưng nếu như Kiến Thành có thể thuận lợi thu nạp được quân Ngõa Cương, rất có thể tương lai sẽ trở thành một trợ lực rất lớn cho sự nghiệp của mình sau này.
Nghĩ vậy, y rốt cuộc gật đầu đồng ý:
- Được rồi, vậy để cho Kiến Thành đi Ngõa Cương rèn luyện chút đi.
Đậu Khánh thấy y đáp ứng, vui vẻ vuốt râu nói:
- Vì để bảo vệ sự an toàn cho Kiến Thành, ta tính để Vương Bá Đương đi cùng nó.
Lý Uyên vội vàng chắp tay cảm ơn:
- Đa tạ nhạc phụ đại nhân suy xét chu toàn.
Đậu Khánh cao giọng nói:
- Bá Đương vào đi.
Vương Bá Đương lại vào phòng, y khom người thi lễ, đứng cung kính.
Ba người Đậu Khánh nhìn nhau, Đậu Khánh dùng giọng nói vô cùng dịu dàng nói;
- Chuyện lần trước nói với ngươi, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Vương Bá Đương yên lặng gật đầu, y viết đó là chuyện cho mình đi Ngõa Cương, chỉ có điều Lý Mật đã chết, y đi cùng ai đây?
- Ngươi và Kiến Thành đi, bảo vệ sự an toàn của nó.
Đậu Khánh dường như biết tâm tư của y.
- Kiến Thành?
Vương Bá Đương ngây ngẩn cả người, nhưng y ngay lập tức phản ứng kịp, lập tức đáp:
- Ty chức tuân mệnh.
Lý Uyên ở bên cạnh liền cúi người thi lễ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!