Chương 48: Thêu hoa trên gấm

Thế gian từ xưa đến nay kẻ giúp người khi gặp nạn thì ít, kẻ thêu hoa trên gấm chiếm phần nhiều.

Thời gian lại dần dần trôi qua mười ngày, buổi trưa ngày kia, Sài Thiệu đi tới phủ Vũ Xuyên, gã ở trước gian phòng Hội chủ khom mình thi lễ:

- Hội chủ, thuộc hạ đến rồi!

- Vào đi!

Sài Thiệu bước nhanh vào cửa, chỉ thấy Hội chủ Đậu Khánh ngồi ở bên bàn, đang cười tủm tỉm với mình, gã vội vàng khom người thi lễ:

- Tham kiến Hội chủ!

Đậu Khánh cười nói:

- Nhạc phụ của ngươi gần đây có tin tức gì không?

- Hồi bẩm Hội chủ, hai ngày trước chuyết kinh (cách gọi vợ thời xưa) viết thư về nhà, có nói đến nhạc phụ, nói gần đây nhạc phụ bận nhiều việc, luôn ở bên ngoài thị sát, khó mà nhìn thấy mặt.

- Đúng vậy!

Chức vụ này của ông ấy tuy rằng khiến cho người ta hâm mộ, nhưng cũng rất vất vả, Tự Xương, ngươi hẳn muốn đón thê tử về bên cạnh rồi.

Trên mặt Sài Thiệu hơi đỏ lên:

- Gia nhạc cũng nói như thế, tôi cũng dự định năm nay mua nhà ở Lạc Dương, đưa người nhà đến.

- Đây là việc tốt.

Đậu Khánh vừa chuyển đề tài, liền vào chủ đề chính:

- Trương Huyễn mấy ngày nay tình hình như thế nào?

- Khởi bẩm Hội chủ, trong thời gian mấy ngày nay hắn khá yên tĩnh, ban ngày luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, buổi tối thì đọc sách viết chữ, vô cùng khắc khổ, nghe nói Yến Vương đã đồng ý thả hắn ra ngoài đến làm quan trong quân phủ.

- Hắn vẫn định luyện võ sao?

Đậu Khánh vừa cười hỏi.

- Đương nhiên!

Sài Thiệu không chút do dự gật đầu.

- La Sĩ Tín đưa cho hắn một một quyển thương phổ (cách dùng thương), ngày hôm qua hắn còn cảm thán nói với ta, sức lực của hắn không đủ, không luyện được Bá Vương thương pháp của La Sĩ Tín, chỉ đáng tiếc không phải nhân tài học võ.

Đậu Khánh khoanh tay đi vài bước, cuối cùng từ trên bàn lấy ra một cái hộp gỗ, đưa cho Sài Thiệu:

- Đây là Tụ lực chi thuật của Trọng Kiên, có thể ngày sau luyện thành, rất thích hợp với Trương Huyễn, ngươi chuyển giao cho hắn.

Sài Thiệu kinh ngạc vạn phần, Tụ lực chi thuật của Trương Trọng Kiên là bí truyền của Tử Dương Chân Nhân, ngoại trừ Trương Trọng Kiên, chưa bao giờ có người thứ hai học qua, Trương Trọng Kiên còn coi trọng giống như tính mạng, gã sao lại sẵn lòng lấy ra?

Đậu Khánh cũng không có nói nguyên nhân cho Sài Thiệu, lão ta làm giao dịch với Trương Trọng Kiên, huỷ bỏ gia hạn thêm một năm ước định với y, Trương Trọng Kiên liền đưa Tụ lực chi thuật cho Đậu Khánh.

Sài Thiệu vội vàng nhận lấy hộp gỗ, cảm thấy vô cùng nặng nề, gã mở ra nhìn thoáng qua, là một phiến đá xanh, không sai! Đúng là thứ này, tên là Thanh Thạch Kinh, đáng tiếc bản thân đã không thể luyện được, trong lòng Sài Thiệu âm thầm thở dài.

Đậu Khánh lại nói với gã:

- Môn công pháp này không thể trực tiếp cho hắn, càng không thể để cho hắn biết đây là công pháp của Trọng Kiên, ngươi phải nghĩ cách để cho hắn tự mình làm điều đó, tóm lại một câu, ta tạm thời vẫn không muốn cho hắn biết Vũ Xuyên phủ đang chú ý đến hắn.

- Thuộc hạ hiểu rõ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!