Chương 4: Mới vào lạc dương

Trong nháy mắt vòng qua một con đường eo núi, Trương Huyễn dùng dao găm hung hăng đâm vào mông ngựa, hắn vừa nhảy ngay xuống chiến mã, chiến mã bị đau, dọc theo quan đạo tiếp tục chạy gấp về phía đông, Trương Huyễn lại nhanh chóng lánh vào đám cỏ ven đường.

Chỉ chốc lát, tiếng vó ngựa vang lên lần nữa, mười mấy tên truy binh như gió bay điện chớp chạy đến, ra roi thúc ngựa, chiến mã hướng phía trước mặt đuổi gấp theo.

Đợi truy binh đi xa, Trương Huyễn chui ra chỗ lùm cây ẩn thân, hướng phía rừng cây sau lưng chạy như điên, chốc lát đã biến mất trong rừng rậm tươi tốt.

Trương Huyễn một mực hướng phía bắc chạy hơn năm mươi dặm mới từ từ dừng lại. Phía trước có một dòng suối nhỏ, hắn ngồi xổm xuống rửa mặt bên dòng suối, sảng khoái uống mấy ngụm nước, rồi đến một khối đá bằng phẳng uể oải nằm xuống.

Mãi đến lúc này, Trương Huyễn mới có thời gian suy nghĩ chuyện xảy ra ban sáng. Hắn không khỏi cười khổ một tiếng, mình mới đến cuối thời Tuỳ đã thay đổi lịch sử, hắn bất ngờ giết Lý Mật rồi, đã không có Lý Mật, trại Ngoã Cương sẽ thành cái dạng gì đây?

Việc đã đến nước này, hắn đã không có cách nào đi sửa lại lịch sử nữa, lịch sử đều có sự phát triển nhân quả của nó, cũng không cần mình nhúng tay làm gì. Trương Huyễn chỉ đành buông xuôi tiếc nuối này.

Lúc này, hắn lại nghĩ đến Vũ Văn Thành Đô, Trương Huyễn thuỷ chung không thể quên sự dũng mãnh vô địch của Vũ Văn Thành Đô, một ngựa một thảng, đánh khắp thiên hạ không đối thủ, không biết một mãnh tướng khác tên Lý Nguyên Bá có thể tồn tại hay không, hẳn tên gọi là Lý Huyền Bá, Lý Uyên hình như thực sự có một đứa con trai như vậy.

Trương Huyễn đối với sự dũng mãnh thiện chiến của Dương Huyền Cảm cũng khắc sâu ấn tượng, tuy nhiên hắn cũng thấy rất kì lạ, vì sao Vũ Văn Thuật có thể bỏ qua cho Dương Huyền Cảm?

Mặc dù Trương Huyễn thông qua chiến lược quân sự học tập qua một chút lịch sử triều Tuỳ, nhưng đấy chẳng qua là một số tình hình chung sơ sài, phương diện lịch sử chi tiết hắn lại mờ mịt không biết.

Hắn cũng biết mình nghĩ không ra thì dứt khoát đừng nghĩ nhiều nữa, ngồi dậy lấy súng lục từ trong ngực ra, tháo hai viên đạn còn lại ra cất cẩn thận, tương lai ở thời điểm mấu chốt, nói không chừng hai viên đạn này còn có thể cứu hắn một mạng nữa.

Trương Huyễn lấy túi da của Lý Mật ra, cái túi da này và túi tiền đời sau kích cỡ không lớn hơn bao nhiêu, hắn trút vật phẩm bên trong lên trên tảng đá lớn, có mấy khối vàng vụn, cộng lại nặng chừng ba lượng. Còn có một đồng bài, một viên thuốc sáp bịt kín và một quyển trục.

Trương Huyễn nhặt đồng bài lên, chỉ thấy trên đó dùng kiểu tiểu triện khắc ba chữ, hắn mơ hồ nhận ra là 'Vũ Xuyên Phủ', còn mặt trái là tên của Lý Mật.

Trương Huyễn không rõ ý nghĩa của đồng bài, hắn để đồng bài qua một bên, lại nhặt lên thuốc sáp nhìn kỹ, thuốc sáp kích cỡ bằng hột đào, từ hiểu biết thông thường suy đoán, bên trong hẳn là một bức thư rất quan trọng.

Nhưng Trương Huyễn cuối cùng kìm nén lòng hiếu kỳ của mình, hắn lại buông thuốc sáp xuống, nhặt quyển trục lên, quyển trục dùng tơ lụa bó chặt, chỉ thấy bên rìa quyển trục viết 'Lạc Dương, phường Hoài Nhân ngõ Tam Xuân Vương Bá Đương khải."

Phía dưới bên trái viết 'Lý Mật kính dâng'.

Hoá ra đây là một phong thư, hơn nữa là cho Vương Bá Đương, một trong ngũ hổ đại tướng của Ngoã Cương Trại, hảo hán đứng hàng thứ mười bảy thiên hạ, Trương Huyễn lập tức có thêm vài phần hứng thú.

Cũng đành chịu, nếu như hắn không còn cách nào khác đã giết Lý Mật, vậy thay Lý Mật đưa phong thư này đi, cũng coi như hắn cho vị kiêu hùng cuối thời Tuỳ vừa xuất sư, chưa thắng trận nào thân đã chết trước này một công đạo đi!

Đã không còn chiến mã, tốc độ Trương Huyễn đi về phía đông chậm đi rất nhiều, tuy nhiên lúc này chiến tranh đã tạm ổn, dọc đường đi không gặp phải trở ngại gì, còn gặp được chợ và thành trấn, hắn dùng vàng vụn Lý Mật để lại đổi được một ít Ngũ thù tiền của Đại Tuỳ, bảo đảm đáp ứng chỗ ăn ngủ ven đường cho hắn.

Trải qua năm ngày chạy đi, hắn rốt cuộc đã tới kinh đô Lạc Dương của vương triều Đại Tuỳ.

Lạc Dương, kinh thành vương triều Đại Tuỳ, chín năm đầu sau khi Hoàng đế Dương Quảng đăng cơ, phồn thịnh tuy rằng vẫn như trước, nhưng lại có thêm vài phần tang thương.

Ngoài thành, đến chỗ nào cũng có thể thấy được vết thương chiến tranh lưu lại, từng mảng lớn phòng ốc bị thiêu huỷ, bị san bằng, Đại Lương bị thiêu thành than củi, nhìn thấy trên một nửa bên vách đá vỡ bị lửa hun đen vắt ngang đến ghê người, cách đó không xa, có hai người già quỳ ở trước ngôi mộ mới đắp khóc rống lên…

Trương Huyễn cau mày, hắn không thể tin được đây là Lạc Dương, trong lòng của hắn thở dài một tiếng ngao ngán, đây là chiến tranh, hai tháng chiến hoả lầm than, ngoài thành Lạc Dương đã thành đất cằn cỗi.

Trước cổng thành nam chật ních người vào thành, ồn ào náo động, có nông dân hái rau vào thành, có thương nhân dẫn la, cũng không thiếu sĩ tử đọc sách.

Trương Huyễn dừng bước trước một chỗ bia đá cao ba thước, trên tấm bia đá dán một tờ cáo thị treo thưởng, hai bên vài tên binh lính cầm mâu đứng đó, một đám người đứng ở trước tấm bia đá thì thầm to nhỏ, chỉ nghe một gã ra vẻ người có học rung đùi đắc ý đọc:

- Tróc nã đầu đảng thổ phi Dương Huyền Cảm, người lấy được thủ cấp kẻ này quan thăng ba cấp, tiền thưởng năm ngàn lượng, người biết tung tích kẻ này quan thăng một cấp, tiền thưởng ngàn lượng…

'Phì', Có người thấp giọng phun một ngụm nước miếng:

- Treo thưởng như vậy ai dám lãnh?

- Lời này của huynh đài ý như thế nào?

- Dương Huyền Cản chính là con của Dương Tố đấy! Vây cánh Dương Tố trải rộng cả triều, người lấy đầu của Dương Huyền Cảm còn muốn làm quan, tìm chết à! Theo ta thấy, lãnh được hoàng kim phần nhiều nên chạy xa thật xa, mai danh ẩn tích làm phú ông cũng tốt lắm rồi.

Trương Huyễn đới với mấy cái này không cảm thấy hứng thú lắm. hắn lắc đầu rồi đi đến phía cổng thành, trên cầu treo cổng thành đứng đầy binh lính, có điều bọn chúng chỉ nghiêm cẩn tra xét thương đội hoặc là người vào thành từ hai người trở lên, đối với người một mình vào thành cũng không thẻm hỏi gì đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!