Chương 36: Lỡ tay giết người

Làm gia nô phải có giác ngộ của gia nô, Lưu Mãnh Điêu lập tức tỉnh ngộ lại, nhị công tử là muốn dạy dỗ đám thị vệ Yến Vương này, báo thù cho phụ thân bị đánh.

Trong lòng gã nhanh chóng tính toán, trong đám thị vệ Yến Vương không ai có võ nghệ cao cường, hôm nay hoàn toàn có thể đánh bọn họ một trận nhừ tử, về phần vài tên quan quân ở nơi khác, gã căn bản không để trong lòng.

Lưu Mãnh Điêu lúc này ra lệnh:

- Ném đám người này ra ngoài cho ta!

Hơn mười tên Thái bảo và gia nô Vũ Văn cùng nhau ra tay, đá ngã cái bàn, chén đĩa bầu rượu rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.

Chưởng quầy sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, ông ta biết đã xảy ra chuyện lớn, không dám khuyên nhủ nữa, xoay người len lén chạy ra ngoài báo tin.

Từ khi bàn thứ hai bị lật, xung đột trong thông đường rốt cục bùng nổ, đám thị vệ Yến Vương không thể nhịn được vọt tới, Hàn Tân xông lên trước, hung hăng đánh một đấm vào cằm một gã gia nô Vũ Văn, gia nô Vũ Văn kêu thảm một tiếng, thân thể bay ra ngoài.

- Các ngươi không cần lên!

Trương Huyễn ngăn cản La Sĩ Tín và huynh đệ Đồng thị chuẩn bị ra tay giúp đỡ:

- Lai lịch của đối phương rất lớn, các ngươi không thể trêu vào.

Tính tình Tần Quỳnh hết sức cẩn thận, y cũng cảm giác lai lịch của đối phương rất lớn, dường như là người của Vũ Văn Đại tướng quân.

Y đương nhiên cũng hiểu được mình là người nơi khác, ở kinh thành này không nên trêu trọc bọn cường hào ác bá, càng không thể trêu chọc quyền quý, để tránh rước lấy những chuyện không cần thiết

Tần Quỳnh do dự một chút, kéo La Sĩ Tín đang muốn xông lên lại:

- Từ từ hãy nói!

Lúc này, Lưu Mãnh Điêu gầm lên giận dữ:

- Là bọn chúng ra tay trước, đánh cho ta!

Hai mươi mấy tên Vũ Văn Thái bảo và gia nô cùng nhau xông lên, đánh nhau với bọn thị vệ Yến Vương ở trong thông đường chật hẹp.

Chân bàn, đèn gỗ, bình phong, tất cả có thể sử dụng đều đã trở thành vũ khí của bọn họ, đánh cho vụn gỗ văng khắp nơi, một tràng tiếng gầm rú mắng chửi vang lên.

Nhưng mọi người vẫn rất có chừng mực, không ai rút đao, rút đao thì tính chất sẽ thay đổi. Bất kể là thị vệ Yến Vương hay là gia nô Vũ Văn, ở Lạc Dương cũng không phải là đèn cạn dầu, so dũng khí so hung ác là chuyện bình thường, đánh nhau như cơm bữa.

Nhưng tất cả mọi người đều hiểu quy củ, đánh nhau chỉ dùng gậy gộc không rút đao, cho dù quan phủ ra mặt thì cũng chỉ là định tội gây rối, răn dạy một phen rồi thả người.

Chỉ khi nào động đao giết người thì mới có chuyện lớn.

Cách Đấu Thuật của Trương Huyễn cực kỳ lợi hại, đơn giản sắc bén, một mình hắn ứng phó với ba người, chín Thái bảo, mười Thái bảo và mười hai Thái bảo, lại không rơi vào thế hạ phong.

Nhưng thị vệ Yến Vương phủ thì lại bị đánh cực thảm, bọn họ không phải là đối thủ của những tên Văn Thái bảo, bị đánh nằm đầy đất kêu rên, ngay cả Sài Thiệu cũng bị đánh cho đầu rơi máu chảy, rớt hai cái răng nanh.

Đám người Tần Quỳnh mới kết bạn với đám thị vệ Yến Vương, mắt thấy đám thị vệ Yến Vương bị người khi nhục, máu của bọn họ sôi trào lên đỉnh đầu, làm sao còn nhịn được nữa. Đặc biệt ánh mắt của La Sĩ Tín đỏ đậm, hét lớn một tiếng, nhảy lên, một cước đá Ngũ Thái bảo Vũ Văn Huy ra xa hơn một trượng.

Tần Quỳnh không ngăn được mọi người, chỉ thầm than một tiếng, cũng gia nhập chiến đoàn, y đánh với người có võ nghệ cao nhất bên địch là Lưu Mãnh Điêu, quyền cước hai người chạm nhau, chiến đấu kịch liệt một chỗ.

Từ khi vài tên Sơn Đông hảo hán gia nhập, chiến trường nhanh chóng mở rộng, bọn họ đánh tới trên hành lang, khách của mười phòng trên lầu ba đều sợ tới mức chạy tán loạn, tiếng thét chói tai, thế cục cũng nhanh chóng xoay chuyển.

Hơn nữa võ nghệ của La Sĩ Tín cực kỳ cao cường, xuống tay không nương tình chút nào, đánh cho Vũ Văn Thái bảo và gia nô kêu rên không ngớt.

Vũ Văn Trí Cập thấy mấy tên quan quân nhà quê đánh cho thủ hạ của mình kêu cha gọi mẹ, trong lòng gã lập tức giận dữ, lại thấy vài tên quan quân nhà quê không mang binh khí, trong lòng nhất thời nổi lên sát khí, rút kiếm ra hung hăng đâm về phía sau lưng Vưu Tuấn Đạt.

Chủ nhân rút kiếm chính là một tín hiệu, Vũ Văn Thái bảo và gia nô đều rút đao, chỉ một thoáng ánh đao mãnh liệt, đám thị vệ Yến Vương thấy tình thế không ổn, cũng nhanh chóng rút đao chống cự, tính chất của cuộc đánh nhau đã bắt đầu thay đổi, biến thành ngươi chết ta sống mà liều giết, hơn nữa không ai dừng lại được.

Trương Huyễn và ba gã Thái bảo gần như là đồng thời rút đao ra, đánh nhau tay không thì vấn đề không lớn, chỉ khi nào rút binh khí, Trương Huyễn lấy một địch ba có chút quá sức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!