Tiêu Hoàng hậu đến phủ Yến Vương, một là đến thăm tôn nhi Dương Đàm, tiếp theo là tới kiểm tra việc học tập của y. Tiêu Hoàng hậu có học thức uyên bác, hơn nữa viết chữ rất đẹp.
Lúc này Tiêu Hoàng hậu đang ngồi ở đại sảnh, kiểm tra việc học tập của Dương Đàm, bất kể là đại học hay là Trung Dung, Dương Đàm đều thuộc làu làu, khiến cho Tiêu Hoàng hậu hết sức hài lòng.
Bà cười nói:
- Tiếp theo là viết chữ, tới thư phòng của cháu đi!
- Tôn nhi đi trước dẫn đường!
Dương Đàm dẫn hoàng tổ mẫu đi về phía thư phòng, Trương Huyễn và các thị vệ khác đứng ở cửa, đều nhẹ nhàng thở ra. Vấn đề khác đều không lớn, chỉ là mắc tiểu thì khó rồi, không thể rời khỏi, lại phải liều mạng chịu đựng, Trương Huyễn bước nhanh đi đến nhà vệ sinh phía sau.
Trương Huyễn từ nhà vệ sinh đi ra, cũng không muốn trở về đại sảnh, hắn suy nghĩ đi tìm tiểu nha đầu kia, đòi lại dao găm của mình, hắn không nhanh không chậm đi về phía tây viện.
Tây viện có một hoa viên rất lớn, cây rừng xanh um, một dòng sông nhỏ như ngọc uốn lượn chảy qua, hai bên bờ sông có đủ loại hoa thơm cỏ lạ.
Nhưng Trương Huyễn tìm một vòng cũng không phát hiện tiểu nha đầu, lại chỉ gặp vài tên hoạn quan và cung nữ đang vội vàng hấp tấp chạy chung quanh tìm người, phỏng chừng tiểu nha đầu lại trốn thoát khỏi bọn họ rồi.
Trương Huyễn đi qua một hành lang dài, lại nghe trên đỉnh đầu có người cười nói:
- Ngươi đang tìm ta sao?
Trương Huyễn ngẩng đầu, chỉ thấy tiểu công chúa đang ngồi trên một cành cây, bắt lấy cành mây hai bên giống như nhảy dây, lá cây tươi tốt bốn phía che thân hình của nàng, khó trách mấy hoạn quan cung nữ đều không tìm được nàng.
Trương Huyễn cũng mỉm cười:
- Ở trên này có rất nhiều côn trùng nhỏ, ngươi không sợ chúng nó cắn ngươi sao?
- Ta không sợ sâu, bọ cạp và con rết ta cũng dám bắt, không giống những người khác, đụng phải một con sâu róm cũng sợ đến chết khiếp.
- Ta làm gì sợ tới mức gần chết.
Ta nói, điều kiện vừa rồi ta đồng ý với ngươi, ngươi trả lại đồ cho ta đi!
- Bản công chúa đương nhiên nói lời giữ lời, nhưng ngươi trước tiên thực hiện lời hứa rồi hãy nói.
Trương Huyễn nhức đầu, bị tiểu nha đầu bắt được cái thóp, không biết nàng ta lại nghĩ ra thứ gì kì lạ tinh ranh tra tấn mình, hắn tức giận nói:
- Muốn ta làm gì, ngươi nói đi!
Dương Cát Nhi lập tức nhanh nhẹn như một con khỉ từ dây leo bò xuống, kéo tay của Trương Huyễn vui mừng cười nói:
- Ngươi đi theo ta!
Trương Huyễn bị bàn tay nhỏ bé trắng mịn mềm mại của nàng nắm chặt, hắn bỗng nhiên có một cảm giác, tiểu nha đầu này tựa như tiểu muội muội hàng xóm, làm gì có cái kênh kiệu của công chúa, trong lòng hắn cũng bắt đầu thích tiểu cô nương hay nghịch ngợm gây sự này.
- Đi nơi nào?
- Đi dạo phố với ta nha!
- Đi dạo phố?
Trương Huyễn bước chân dừng lại thật mạnh, trong lòng rất kinh ngạc, tiểu nha đầu này lại muốn đi ra ngoài, như vậy sao được!
- Đổi điều kiện đi!
Ngươi không thể đi ra ngoài.
- Vì sao ta không được đi ra ngoài?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!