Phủ Yến Vương còn gọi là Yến Vương cung, trên thực tế ở trong hoàng thành. Phía đông phủ có một hồ nước chiếm hơn mười mẫu đất, bốn phía hành lang dài vờn quanh, núi giả đứng sừng sững, bên trong có đủ loại hoa sen, các loại cá bơi thong thả giữa các lá sen.
Bởi vì nơi này là nơi dừng chân của thị vệ, cũng là nơi nghỉ ngơi khi bọn thị vệ được thư nhàn, hoặc tới đây câu cá, giữa hè còn có thể bơi lội trong nước.
Trương Huyễn đã ở phủ Yến Vương gần nửa tháng, cũng dần dần quen thuộc hoàn cảnh xung quanh. Buổi trưa hôm nay, Trương Huyễn được nghỉ phép nửa ngày, trong lúc rảnh rỗi, hắn mượn cái cần câu, ở bên bờ ao câu cá nghỉ ngơi.
Nắng xuân tươi sáng, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào hồ nước, từng trận gió mát, làm người ta vui vẻ thoải mái khác thường.
Bốn phía hồ nước rất yên tĩnh, ngoại trừ Trương Huyễn thì không có người khác, dù sao ngày nghỉ của thị vệ rất quý giá, bình thường đều sẽ ra ngoài uống rượu, thị vệ đi câu cá thật sự rất hiếm thấy.
Trương Huyễn hôm nay rất may mắn, đã có hơn mười con cá mắc câu, thậm chí còn có một con cá chép màu vàng hiếm thấy. Lúc này, cần câu động đậy, Trương Huyễn giật mạnh lên, lưỡi câu trống không, con giun móc vào lưỡi câu đã mất, hắn gặp được một con cá ăn vụng ranh mãnh.
Trương Huyễn cúi đầu mắng một tiếng, kéo dây câu qua, tay trái sờ hộp mồi câu phía sau, bên trong còn có hơn mười con giun, không ngờ hắn lấy ra cũng không phải là con giun, mà là một con sâu róm màu sắc sặc sỡ, lông rất dài, đang lúc nhúc trong tay hắn.
Trương Huyễn giật mình, liền vứt bỏ con sâu róm, hắn cầm cái hộp, mới phát hiện trong hộp còn có hơn mười con sâu róm, có chuyện gì vậy?
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng cười ha ha, Trương Huyễn quay đầu lại, phát hiện hành lang phía sau cách đó không xa có một tiểu cô nương đang trốn, đang che miệng cười trộm.
Tiểu nương khoảng chừng bảy tám tuổi, cột tóc hai bên, mặt mày như họa, tướng mạo vô cùng thanh tú xinh đẹp, mặc một cái váy ngắn màu xanh lá, áo khoác đỏ gấm, chân mang giày thêu tơ vàng.
- Là ngươi làm à?
Trương Huyễn giả vờ tức giận nói.
- Sao lại là ta, là chúng nó tự đi vào mà!
Tiểu nương chạy tới, kéo giỏ cá từ trong nước ra:
- Để ta xem cá ngươi câu được!
- A! Con cá này thật xinh đẹp.
Tiểu nương giơ tay cầm lấy con cá chép vàng óng ánh trong giỏ cá, Trương Huyễn cảm thấy không ổn, vội vàng hô lên:
- Coi chừng!
Nhưng vẫn chậm một bước, cá chép vàng óng ánh va chạm thật mạnh vào giỏ cá, bắn ra ngoài, trong tiếng kêu sợ hãi của tiểu nương bay xuống hồ nước.
- Đều tại ngươi!
Tiểu nương giậm chân thật mạnh, nước mắt lập tức trào ra ngoài:
- Là do ngươi dọa ta, ngươi đi bắt nó trở về cho ta.
Trương Huyễn lười không hỏi nàng, cần câu vung lên, tiếp tục câu cá, tiểu nương thấy hắn không để ý tới mình, dứt khoát ngồi dưới đất khóc lên:
- Ngươi bắt nạt ta!
Không chịu bắt cá cho ta.
Trương Huyễn bị nàng khóc đến tâm phiền ý loạn, chau mày nói:
- Đừng khóc, cá cũng chạy mất rồi, vậy làm sao ta có thể bắt được?
- Ta mặc kệ, ngươi không bắt thì ta bắt!
Nói xong, nàng cởi áo ngoài, lộ ra bả vai nhỏ trơn bóng và cánh tay non mịn như ngó sen, lại vén váy lên chuẩn bị xuống nước, kỳ thật Trương Huyễn đã nhìn thấy con cá chép vàng óng ánh kia, hình như đang bị thương, phập phồng ở trong nước.
Trương Huyễn làm sao có thể để một tiểu nương cởi áo quần xuống nước, nước hồ sâu đủ để ngập hết người nàng, bất đắc dĩ, hắn đành hô lên với tiểu cô nương:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!