Chương 209: Binh lâm Cao Mật

Uất Trì Cung tuy rằng vóc dáng có phần cao lớn vạm vỡ nhưng lại vô cùng nhạy bén. Y vừa cúi đầu xuống, ngay lúc đó một lang nha bổng bay sượt qua đỉnh đầu quét qua mặt đất.

Trong lòng Uất Trì Cung nổi cơn thịnh nộ, không ngờ rằng tên kia lại dám đánh lén mình. Y một côn đánh trả, dùng đến mười phần sức lực. Chỉ nghe Binh một tiếng thật lớn, thiết côn và lang nha bổng va vào nhau, tóe lửa khắp nơi.

Tên chủ tướng quân phản loạn Trịnh Đỉnh đánh lén lúc nãy bị chấn động mạnh, liên tiếp lui về sau mấy bước.

Trịnh Đỉnh chỉ thấy cổ họng nhờn nhợt, rồi phun ra một búng máu. Trong lòng gã kinh hãi, vội vã quay ngựa chạy trốn, Uất Trì Cung cũng không đuổi theo, hướng bên kia, đại quân của địch đang đánh tới.

Lúc này, ngoài cửa thành, tiếng vó ngựa ầm ầm như sóng. Giáo úy Dương Húc thống lĩnh hai trăm năm mươi kỵ binh như một con giao long mạnh mẽ xông qua cầu treo, tấn công thành.

Cửa thành đã thất thủ, Uất Trì Cung thống lĩnh năm mươi kỵ binh đã phần nào khống chế được cửa thành. Hơn ngàn binh lính thủ vệ cửa đông thành thấy tình thế trước mắt, đều đã bỏ chạy tứ phía.

Liền sau đó, quân Tùy do Trương Huyễn làm chủ tướng y lệnh tiến công, hơn một vạn quân phản loạn đóng ở huyện Triều Tiên không ai dám ngăn cản, đều lùi về hướng cầu Giao Thủy, trong một lúc binh bại như núi đổ.

Trịnh Đỉnh thấy tình thế nguy cấp, đề phòng quân Tùy qua sông, liền hạ lệnh đốt cầu. Chỉ khoảng nửa khắc sau, trên mặt nước khói dày đặc, cầu bị đốt cháy, sập xuống, đám quân phản loạn không kịp lên bờ, tất cả đều rơi vào nước, mấy ngàn quân phản loạn ở bờ tây không kịp qua cầu, cất tiếng khóc rung tận trời đất.

Lúc này, mấy ngàn quân Tùy phục kích, binh lính ở bờ Tây không còn đường chạy trốn, đều quỳ xuống đất đầu hàng. Trịnh Đỉnh than thầm một tiếng, quay ngựa chạy nhanh về phía huyện Giao Tây.

Mạnh Nhượng lúc này đang ở Giao Tây.

Y có một toà nhà lớn trong huyện thành này, nuôi hơn mười người thê thiếp. Lúc này, y đang dùng cơm trưa, bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng chuông báo, y giật mình kinh hãi, vội vàng bỏ đũa, nhanh chóng ra sân.

Ngay lúc này, một tên thân binh vội vã chạy tới, bẩm báo:

- Quân thượng, quân Tùy đã chiếm huyện Cao Mật!

- Sao? – Mạnh Nhượng giật mình kinh hãi, trợn mắt há hốc mồm.

Sau một lúc, y mới có phản ứng. Y hét lớn một tiếng, chạy về phía đầu thành:

- Trịnh Đỉnh đâu? Mau bảo Trịnh Đỉnh tới gặp ta!

Mạnh Nhượng thở hổn hển, huyện Cao Mật thất thủ cũng có nghĩa là lá chắn bên ngoài của y đã bị phá. Nếu như đại quân của Trương Tu Đà mà đánh tới, Giao Tây chắc chắn không giữ được nữa.

Huyện Cao Mật và huyện Giao Tây cách nhau không xa, chưa tới năm dặm. Đứng trên đỉnh thành, có thế nhìn rõ tất cả mọi thứ bên kia bờ sông huyện Cao Mật. Đại kỳ trên cổng thành giờ đây đã đổi thành Long Chiến kỳ của quân Tùy, trong gió rét phần phật tung bay.

Mạnh Nhượng cảm thấy mọi thứ trước mắt đều tối đen, một mình y làm sao có thể chống cự nổi đại quân của Trương Tu Đà?

Lúc này, Trịnh Đỉnh vội chạy đến, quỳ gối thỉnh tội:

- Ty chức lâm trận đã bất lợi. Nguyện chịu trách phạt của quân thượng.

Mạnh Nhượng hừ mạnh một tiếng:

- Vô thanh vô tức vứt bỏ huyện Cao Mật. Đây là nguyện ý sao?

Trịnh Khá vạn phần xấu hổ nói:

- Ty chức đã dựa theo lệnh của quân thượng mà tăng cường cảnh giới, cửa thành mỗi ngày chỉ mở một canh giờ. Nhưng đối phương là kỵ binh, bất ngờ tấn công, chiến đấu vô cùng dũng mãnh, khiến đội quân thủ thành trở tay không kịp. Ty chức không may đã bị thương.

Gã liên tục ho khan, máu tươi chảy ra từ khóe miệng. Mạnh Nhượng lại không giỏi võ nghệ, Những mãnh tướng y coi trọng cũng không nhiều, Trịnh Đỉnh là một trong số đó, lại đối với y rất trung thành và tận tâm.

Nếu như giết gã chẳng khác gì tự đả thương chính mình, Mạnh Nhượng không thể không nghĩ lại cho kỹ.

- Đại quân đều rút lui trở về rồi sao?

Mạnh Nhượng giận dữ hỏi gã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!