Chương 2: Lòng người khó dò

Trương Huyễn ôm lấy mấy cây mâu chạy nhanh về hướng đông, ước chừng chạy hơn trăm bước, phía trước là sườn đồi triền núi. Hắn núp sau một tảng đá lớn.

Phía dưới là một đường nhỏ hẻo lánh, xa xa có một gã nam tử đang phóng ngựa vội vàng chạy đến, gã thỉnh thoảng nhìn xung quanh, trên mặt vạn phần hoảng sợ, liều mạng quất chiến mã.

Phía sau hơn trăm bước, hơn mười kỵ binh quân Tùy đang gắt gao đuổi theo. Bọn họ mặc Minh Quang giáp, tay cầm trường mâu và trường đao sáng như tuyết, sau lưng đeo cung tiễn, cưỡi chiến mã lướt nhanh như gió đuổi theo nam tử phía trước.

Con đường nhỏ hẹp, một bên là thung lũng sâu tầm hơn mười trượng, bên còn lại là vùng đồi núi liên miên không ngừng, trên đồi núi bị rừng rậm bao trùm.

- Cứu, cứu ta!

Nam tử liều mạng dùng roi quất chiến mã, mắt thấy kỵ binh quân Tùy đuổi đến càng gần, gã tuyệt vọng hét to lên.

Cứu hay là không cứu?

Trương Huyễn do dự, chỉ có điều vừa nghĩ lại, hắn liền đưa ra quyết định.

Lúc này, hơn mười kỵ binh quân Tùy dùng hai chân điều khiển ngựa, đồng thời ngồi trên ngựa rút cung bắn tên. Hơn mười mũi tên bay trên không phóng về hướng tên tội phạm đang bỏ trốn phía trước.

Chiến mã ở phía trước liền trúng tên, rốt cuộc không duy trì được, rên lên một tiếng, ngã mạnh xuống lùm cây trên đường núi bên cạnh. Lập tức nam tử kia văng ra xa hai trượng, nhưng dường như gã không bị thương, vừa lăn vừa bò chạy lên sườn núi.

Hơn mười con ngựa hung dữ cuốn theo bụi vàng cuồn cuộn chạy nhanh tới, Trương Huyễn bỗng nhiên đứng lên, giơ một cây thổ mâu ra, dùng sức phóng xuống sườn núi.

Thổ mâu phóng nhanh tới, sức lực mạnh mẽ, tên kỵ binh dẫn đầu không tránh kịp, trường mâu phập một tiếng bắn thủng bụng chiến mã dưới thân y. Chiến mã thét lên một tiếng kinh hoàng, mang theo kỵ binh ngã xuống một bên triền núi khác.

Vài tên kỵ binh phía sau khẩn cấp ghìm chặt chiến mã, chiến mã giơ cao vó lên, phát ra những tiếng kêu dữ dội thưa thớt.

Lúc này, có kỵ binh hô to:

- Mau lùi về phía sau!

Hơn mười kỵ binh đều lui về phía sau, chỉ thấy một tảng đá lớn nặng mấy trăm cân mang theo cát vàng ầm ầm lăn xuống, vượt qua chướng ngại trên đường núi.

Bọn kỵ binh nhanh chóng nhìn lên sườn núi, lập tức phát hiện một nam tử trẻ tuổi mặc trang phục cổ quái đứng ở bìa rừng trên núi. Tóc hắn rất ngắn, mặc một bộ quần áo làm bằng sợi đay cũ nát, trong tay ôm mấy trường mâu.

Sau khi Trương Huyễn ném tảng đá lớn xuống sườn núi, lại liên tục phóng mấy cây thổ mâu xuống mấy người cưỡi ngựa bắn cung phía dưới. Thế tới của mấy cây trường mâu rất mạnh, bọn kỵ binh vội vàng lui về phía sau tránh thoát, mấy cây trường mâu cắm mạnh lên mặt đất.

Lúc này bọn họ mới phát hiện đó cũng không phải là trường mâu, mà là một cây côn gỗ vót nhọn, tuy rằng chế tác thô lậu, nhưng lực lại cực lớn, dường như có thể đâm thủng thân thể bọn họ.

Bọn kỵ binh giận dữ, đều giương cung lắp tên, khi bọn họ ngẩng đầu tìm kiếm mục tiêu, lại phát hiện mục tiêu đã mất tăm mất tích, lại tìm nam tử bọn họ đuổi theo, cũng không thấy bóng dáng.

Bọn kỵ binh bây giờ mới biết bị mắc lừa, nam tử trên sườn núi hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, thành công yểm hộ người chạy trốn mà bọn họ đuổi theo.

Hơn mười kỵ binh quân Tùy tức giận chửi ầm lên, tướng quân có lệnh, nhất định phải bắt người đào vong kia, nhưng nhân số bọn họ không nhiều, đối phương lại có tiếp ứng, bọn họ sợ trong rừng cây có mai phục, chỉ đành lớn tiếng chửi bậy, chờ chi viện phía sau đến.

Trương Huyễn dẫn theo nam tử vừa cứu được chạy ra ngoài vài dặm, người nam tử này đã rơi vào tình trạng kiệt sức. Phía trước là một cây đại thụ che trời, hình dáng lắm cành nhiều lá, giống như một cái ô khổng lồ đứng sừng sững trong rừng rậm.

Rễ cây tráng kiện giống như mãng xà quấn lấy nhau, nó là Thụ Vương trong cánh rừng rậm này, trong rừng rậm cực kỳ bắt mắt.

Nam tử miễn cưỡng chạy vội tới trước cây đại thụ, xoay người há mồm thở dốc, gã xua tay một cái nói:

- Trước tiên nghỉ ngơi một chút đã, ta…ta thật sự chạy không nổi nữa.

Gã đặt mông ngồi xuống dưới đại thụ, dựa lưng vào rễ cây lớn như con trăn mà thở hổn hển, nhìn trái nhìn phải xung quanh, dường như vẫn chưa hoàn hồn.

Trương Huyễn tựa vào một cái rễ cây khác, tay phải cảnh giác nắm dao găm ở phía sau, đánh giá nam tử trước mắt này.

Súng lục của hắn chỉ có ba viên đạn, không đến lúc nguy cấp hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng sử dụng. Đối phó với tên nam tử này, hắn dùng dao găm là đủ rồi.

Người nam tử chừng ba mươi tuổi này ngẩng đầu, dưới hàm có râu ngắn, dáng người bậc trung, hai mắt dài nhỏ, mũi cao thẳng, trong oai hùng lại lộ ra hơi hướng của người đọc sách, dáng vẻ không tầm thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!