Chương 18: Bắt kẻ cầm đầu

Trong khu rừng phía ngoài kho lương thực Dương gia trang, Vũ Văn Hóa Cập đầu đội mũ sa, người mặc bộ áo dài xanh khoanh tay đứng nhìn chỗ hổng tường rào và kho lương thực đồ sộ từ nơi xa.

Ánh mắt Vũ Văn Hóa Cập trầm tư u sầu, không ai biết gã đang suy nghĩ gì, cũng không ai dám quấy rầy gã suy nghĩ.

Theo lời kể từ phụ thân mưu sĩ Hứa Ấn, Vũ Văn Hóa Cập biết được, lần này công kích Hoằng Nông Dương thị không đơn giản chỉ là trả thù gia tộc Dương thị không biết đối nhân xử thế, mà còn muốn mượn sự việc này làm cho các đại sĩ tộc Quan Trung khiếp sợ, bao gồm các gia tộc Vi, Đỗ, Liễu, Tiết v.v..

Đối với mưu đồ lớn của phụ thân, trong lòng Vũ Văn Hóa Cập biết rõ, gã cho rằng kế hoạch từ năm trước và nửa năm nay của phụ thân là quá nhanh, có chút gấp rút, như thế sẽ bị Dương Quảng cảnh giác, phụ thân nên để tiến trình chậm lại, không thể giẫm lên vết xe đổ không cất đầu nổi của Dương Huyền Cảm.

Đợi sau khi giải quyết xong xuôi nhà Dương thị, sẽ đàm đạo với phụ thân.

Một gã đại hán ba mươi mấy tuổi đang đứng sau lưng Vũ Văn Hóa Cập, gã cao gần bảy thước, thân hình cường tráng, nước da đen, giống y như một con gấu chó hung hăng, tay cầm một cây đại thiết thương năm mươi cân.

Gã tên là La Dịch Phạm, nổi tiếng là dũng sĩ hung hăng Chung Nam Sơn, lần này gã được Vũ Văn Thuật mời tới, lợi dụng mấy vạn dân lưu lạc nhân cơ hội đi cướp lương thực, suất lĩnh năm trăm thuộc hạ tinh nhuệ phối hợp với Vũ Văn Hóa Cập công kích Dương gia trang trong đêm.

Lúc này lòng gã như lửa đốt, gã biết huyện Hoa Âm có ba ngàn quân đóng giữ, Dương gia nhất định sẽ phái người đến cứu viện, nếu quân đội tới cứu viện, gã sợ rằng toàn quân của gã sẽ bị tiêu diệt.

- Công tử!

La Dịch Phạm đi tới làm gián đoạn suy nghĩ của Vũ Văn Hóa Cập, thấp giọng nói:

- Chúng ta có nên bắt đầu hành động không?

- Ngươi gấp cái gì?

Suy nghĩ của Vũ Văn Hóa Cập bị gián đoạn, bực tức trừng mắt nhìn gã.

La Dịch Phạm sợ tới run rẫy, ấp úng nói:

- Ta sợ trú quân huyện Hoa Âm tới giết.

- Ngu xuẩn!

Vũ Văn Hóa Cập mắng gã một câu, lạnh lùng nói:

- Ngươi cho rằng ta không nghĩ tới sao, trú quân huyện Hoa Âm đối phó với lưu dân còn chưa xuể, bọn họ sẽ tới đây sao?

La Dịch Phạm liền giác ngộ, không dám lên tiếng nữa. Tầm mắt của Vũ Văn Hóa Cập lại nhìn về hướng Dương gia trang, gã đợi tín hiệu của Bát Thái Bảo Vũ Văn Thanh Minh, thời gian đã trôi qua, nhưng phía từ đường vẫn không phát tín hiệu, chẳng lẽ y đã xảy ra chuyện gì sao?

Vũ Văn Hóa Cập lại nhìn lên bầu trời, sắp canh ba rồi, nếu còn không hành động thì sẽ không kịp, cuối cùng Vũ Văn Hóa Cập cũng quyết định, quay đầu hướng về La Dịch Phạm gật gật đầu nói:

- Hành động được rồi!

La Dịch Phạm mừng rỡ, lập tức ra lệnh:

- Doanh số 1 tấn công kho lương thực cho ta, bất kể sống chết, không được dừng lại, doanh hai theo ta!

Hai trăm tên sơn tặc hung ác reo hò tiến về kho lương thực, La Dịch Phạm dẫn một trăm năm mươi tên thuộc hạ đi dọc theo tường rào chạy lên trên núi.

Vũ Văn Hóa Cập nhìn bọn hắn chạy, lạnh lùng cười một tiếng, gia chủ Dương thị cũng thật là ngu xuẩn, cho rằng bọn họ là dân lưu lạc đến cướp kho lương thực sao?

***

Người gia tộc Dương thị hầu như đều trốn hết vào bên trong từ đường, từ đường chiếm gần hai mươi mẫu đất tụ tập gần một ngàn người, đa số đều là người già phụ nữ và trẻ em.

Đàn ông cường tráng Dương gia trang và bọn gia đinh có khoảng ba trăm năm mươi người, trong khi đó năm mươi người phải ở lại bảo vệ từ đường, gia chủ Dương Văn Hiến đích thân dẫn đầu ba trăm người đi bảo vệ kho lương thực, mở rộng phòng ngự bọn dân đói khát từ nhà kho Quảng Thông đến cướp bóc kho lương thực.

Cho đến bây giờ, tất cả những người trong gia tộc Dương thị đều cho rằng đêm nay đến công kích người Dương gia trang là dân lưu lạc từ kho Quảng Thông chạy nạn đến, chuyện này hai năm trước cũng đã từng xảy ra, lúc đó cũng nhờ có trú quân huyện Hoa Âm đến viện trợ kịp thời mới hóa dữ thành lành.

Khi đó gia chủ Dương Huyền Cảm vẫn là Lễ Bộ Thượng Thư của triều đình, đại uy danh lão gia chủ Dương Tố vẫn còn tồn tại trong lòng vua và dân, cho nên trú quân huyện Hoa Âm nể tình, kịp thời chạy đến cứu viện, nhưng giờ Dương gia đã từ phượng hoàng suy bại thành gà rừng, trú quân huyện Hoa Âm còn đến cứu viện bọn họ nữa không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!