Chương 17: Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy

Dương gia và tất cả danh môn thế gia giống nhau, đều lo trước tính sau, ở trong huyện thành Hoa Âm, Dương gia có một khu kiến trúc lên tới mấy trăm mẫu, ở Trường An và Lạc Dương cũng có trạch phủ của họ.

Dương gia trang dưới chân núi Xà Đầu là tổ trạch của họ, là căn mạch chính của Dương gia, cũng là căn cứ quan trọng nhất của họ, là nơi tập trung người trong tộc Dương thị.

Dương gia trang không phải một tòa thôn trang kiểu mở, một nửa của nó xây ở giữa sườn núi Xà Đầu, còn một nửa xây ở trong khe núi, từ năm Đại Nghiệp thứ sáu, sườn núi xung quanh thôn trang xây thành hàng rào cao một trượng, bao bọc lấy thôn trang.

Lúc này mấy căn nhà dưới chân núi bị bốt cháy, những người gia tộc Dương thị sống dưới chân núi gào khóc chạy lên núi, phụ nữ thì ôm con, đàn ông thì cõng cha mẹ già, vô cùng hỗn loạn, đa số đều là phụ nữ và người già yếu.

Mấy con cháu trẻ tuổi Dương thị đứng bên đường gào thét:

- Mau chạy vào từ đường!

Từ đường Dương thị là thánh địa tinh thần của tất cả người trong họ tộc Dương thị, hơn nữa từ đường rộng lớn, lại xây bằng đá thạch anh, vô cùng kiên cố, một khi xảy ra tai họa, từ đường là nơi lánh nạn của người trong tộc, cầu tổ tông hiển linh phù hộ.

Từ đường đã dung nạp mấy trăm người, vẫn còn người trong tộc Dương thị đang không ngừng đi đến từ đường.

Nhưng giữa đêm tại khu lương thực góc núi phía tây nam lại xảy ra chuyện. Kho lương thực ở chân núi, cũng là một tòa kiến trúc quan trọng phía sau từ đường, xây bằng đá thạch anh, chiếm hơn mười mẫu đất, xung quanh đều xây tường cao, thường có mười mấy gia đinh trong coi kho lương thực.

Bên trong kho lương thực có gần năm vạn thạch lương thực, là tài sản quan trọng nhất của Dương gia trang, tích lũy thu hoạch của mấy năm gần đây.

Mới bước qua tháng giêng, cách vụ thu hoạch hè còn xa, một khi kho lương thực bị dân đói cướp đến cạn kiệt, cả ba trăm năm chục hộ Dương gia trang đều gặp nguy cơ hết lương thực.

Chính vì thế bảo vệ kho lương thực trở nên rất quan trọng với Dương gia trang, mấy trăm con cháu Dương thị và gia đinh đều tập trung trong kho lương thực, quyết đấu tranh liều chết để đánh kẻ xâm lấn.

Trong đêm tối, dày đặc tên hỏa không ngừng bắn về hướng tây nam, leng keng bắn vào vách đá, vẫn không làm tổn thất đến kho lương thực, nhưng tên hỏa đem lại áp lực và nổi khiếp sợ lớn trong lòng mỗi người tộc Dương thị.

Hướng tây nam cách tường rào bên ngoài mười bước đã bị đẩy hổng một khoảng rộng mười mấy trượng, bên ngoài là rừng núi, dưới ánh trăng nửa tối nửa sáng, chỉ thấy cạnh chân núi có nhóm người chuyển động, khoảng một trăm người.

Mặc dù mọi người không nhìn thấy tình hình trong rừng núi, nhưng trong đầu mỗi người đều hình dung ra một bức họa như thế, hơn vạn người dân đói áo quần rách rưới đông nghịt trong rừng, cầm túi vải bố và sọt, ánh mắt của mỗi người hiện ra vẻ hung ác đói khát như con sói.

- Cướp đến rồi!

Không biết ai hô to lên một tiếng.

Con cháu trong đại viện Dương thị đồng loạt xông lên, ào ào lên tường cao, tường cao trong kho lương thực có một vòng giá gỗ, mấy trăm con cháu Dương thị đứng trên giá gỗ, cầm giáo và cung tên chiến đấu kịch liệt với đối phương.

Phía ngoài kho lương thực xông tới gần hai trăm tên sơn tặc, bọn chúng dựng thang lên tường rào cao ngoài kho lượng thực, miệng cắn đao thép trèo lên, chiến đấu kịch liệt với con cháu Dương thị trên xung quanh tường, tiếng kêu thảm thiết khi bị chém trúng, tiếng kêu rên lúc sắp chết, người trên tường rào liên tục ngã xuống.

Gia chủ Dương Văn Hiến đứng dưới mái hiên chủ đường liền cấp bách hét to lên:

- Đừng sợ, bình tĩnh, nếu bọn chúng xông vào được, thì toàn bộ chúng ta tiêu đời.

Có lẽ nghĩ đến vợ con, cha mẹ của mình, con cháu Dương thị và gia đinh tuy trong lòng rất sợ hãi, nhưng trước sau như một vẫn can đảm huyết chiến với bọn sơn tặc hung ác.

Đúng lúc này, phía đông nam cửa chính kho lương thực bỗng vang lên một tiếng thất thanh, liền có tiếng chuyển động kịch liệt, đập vào trên cánh cửa bụi đất đá vụn rơi xuống lã chã.

Mọi người đều sững sờ, gia chủ Dương Văn Hiến liền phản ứng, đây là tiếng sơn tặc dương đông kích tây, thật ra bọn chúng muốn xô cửa vào. Y hấp tấp nhảy dựng lên:

- Mau đi bảo vệ cửa chính!

Mười mấy tên gia đinh gần cửa chính nhất ồ ạt rút đao xông đi, nhưng chưa xông đến cửa chính, chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, mảnh gỗ bay loạn xạ, hai cánh cửa chính bị phá thông, mấy con cháu Dương thị đứng sau cánh cửa chính bị lực xung kích hất mạnh văng trên mặt đất.

Năm mươi mấy tên sơn tặc tướng mạo hung ác mặc y phục đen ném bỏ cây gỗ trong tay, rút đao xông vào đại viện, chiến đấu quyết liệt với mười mấy tên gia đinh xông ra lúc nãy.

Sơn tặc liên tục từ cửa chính xông vào, đám gia đinh cản không nổi, bị giết thất bại lùi dần, trong đại viện thành đám hỗn loạn, Dương Văn Hiến liền dậm thẳng chân, hô to chỉ huy kêu con cháu chống cự, nhưng chống cự vẫn không ăn thua gì.

Nhìn con cháu Dương thị sắp sụp đổ, đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, bóng một người cao to xông tới, y hệt như một trận cuồng phong cuốn vào quân địch, linh hoạt sắc bén vô cùng, máu văng vãi khắp phía, hai đầu người cùng lúc văng lên.

Người tới chính là Trương Huyễn, hắn vừa xử lý xong thi thể Dương Thanh mMinh, để kịp đến kho lương thực, đúng lúc thấy cửa chính kho lương thực bị sơn tặc công phá, tình thế nguy cấp, gã không suy nghĩ nhiều, đánh vào điểm yếu nhất của sơn tặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!