Chương 12: Giáp mặt khiêu chiến

Dương Kỳ chấn động, ông ta từng có một lần đột phá dịch cân, kinh nghiệm đầy mình, ông ta nhìn võ nghệ của Trương Huyễn cao cường, đệ tử của võ quán căn bản không thể sánh bằng, vậy mà lại mặc y phục của đệ tử quan ma.

Ánh mắt Dương Kỳ híp lại, cừ thật, ẩn núp được sâu như vậy. Đây rõ ràng là cao thủ của các võ quán khác phái tới, đến đá quán của mình đây. Ông ta cười lạnh một tiếng, thấp giọng phân phó:

- Gọi Biện Thuận lên trước, sau đó lại gọi Liêu Thông đánh trận thứ hai.

Dựa theo quy tắc, sau khi chiến thắng các đối thủ tuyển chọn thì còn phải thông qua kiểm tra của hai võ sư, mới có thể xem như thành công.

- Vị võ sư kiểm tra thứ nhất, Biện võ sư!

Võ sư vừa rồi có dáng người thấp, cường tráng, đầu trọc bước một bước đi ra, hai tay nắm chuôi đao, chậm rãi giơ trường đao nặng tám cân lên, gã thấp hơn Trương Huyễn một cái đầu, nhưng vạm vỡ, hai chân cường tráng, có thể thấy được hạ bàn rất ổn.

- Giết!

Võ sư hét to một tiếng, không đợi Trương Huyễn chuẩn bị sẵn sàng đã nâng đao vọt lên, thế tới hung mãnh, thân hình cực nhanh, giống hệt một con sói đỏ đang săn mồi.

Bốn phía lập tức bùng nổ rừng âm thanh ủng hộ, có người khàn giọng hô to:

- Biện sư thúc, giết hắn đi!

Trương Huyễn không nghĩ tới đối phương bất ngờ đi thẳng vào vấn đề, ngay cả hư chiêu cũng không sử dụng, hắn cười ha hả:

- Biện võ sư quả nhiên là người sảng khoái!

Hắn nhanh chóng lùi lại phía sau một bước, xẹt qua võ sư thấp cường tráng bổ tới một đao, trọng đao trong tay bổ đến, đao này lực lượng hùng mạnh, thế tới hung mãnh, chỉ nghe một tiếng rắc, trường đao của đối phương bị hắn chém thành hai đoạn, võ sư đứng không vững, liền lùi lại vài bước, ngồi dưới đất, trong tay chỉ còn lại nửa thanh đao, khuôn mặt đau đớn cũng biến hình.

Bên trong võ quán lập tức im ắng, sau một lúc lâu, vẻ mặt của võ sư thấp cường tráng xấu hổ, hung tợn trừng mắt nhìn Trương Huyễn, ỉu xìu lui xuống. Trương Huyễn thu đao, ngạo nghễ nói:

- Vị võ sư thứ hai là ai, mời ra chỉ giáo!

Tuy rằng võ sư thấp cường tráng không phải mạnh nhất, nhưng cũng không yếu, kết quả vừa đối mặt đã bị người ta đánh bại, chúng võ sư đều yên lặng không nói gì, chính mình lên cũng là tự rước lấy nhục.

Lúc này tất cả ánh mắt trong đại sảnh đều nhìn về võ sư đứng đầu Liêu Thông. Liêu Thông thầm giật mình, y biết hôm nay gặp một cọng rơm hơi cứng rồi, nếu làm không tốt thì hôm nay võ quán sẽ bị xấu mặt.

Y không muốn lên, tiếc rằng quán chủ đã sắp xếp xong xuôi, Liêu Thông chỉ đành kiên trì đi lên phía trước, căm tức nhìn Trương Huyễn nói:

- Ngươi đến tột cùng là ai?

Trương Huyễn chắp tay cười tủm tỉm nói:

- Liêu sư thúc, ta là đệ tử quan ma Trương Huyễn, người tự tay đánh số thứ chín, người quên rồi sao?

Lúc này, một giọng nói âm u lạnh lẽo truyền đến:

- Được thiếu lang coi trọng rồi, để mắt đến võ quán Dương thị của ta, không ngờ cam chịu làm một đệ tử quan ma, nếu không chiêu đãi tốt thì làm sao có thể biểu hiện ra thành ý của chủ nhà chứ?

Đại sảnh lập tức hoàn toàn yên tĩnh, chỉ thấy quán chủ Dương Huyền đứng lên, chậm rãi đi tới, ông ta đánh giá Trương Huyễn từ cao xuống thấp, thản nhiên nói:

- Lão hủ Dương Kỳ!

Xin hỏi thiếu lang là cao thủ của võ quán nhà ai vậy?

Trương Huyễn biết ông ta nghĩ sai, liền cười nói:

- Dương quán chủ hiểu lầm rồi, tại hạ không phải là do các võ quán khác phái tới, mà là thành tâm muốn làm đệ tử quan ma, cũng một lòng muốn vào lớp Dương gia, lấy được ngân bài đệ tử của Dương quán chủ, coi làm vinh quang.

Khóe miệng Dương Kỳ lộ ra một nụ cười trào phúng:

- Lão hủ cũng không dám thu đệ tử như ngươi, hôm nay ta để ngươi đánh với hai người. Nếu ngươi thắng, ta cung kính tiễn ngươi rời đi, nhưng nếu ngươi thua, ta cũng không giết ngươi, ngươi coi như là đệ tử gia nô của ta, phải quét dọn vệ sinh võ quán trong vòng ba năm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!