Chương 24: (Vô Đề)

Việc Tiêu Lạc đi chơi không nói với Trình Tranh cả lũ đều biết, cô muốn dành thời gian nghỉ ngơi cho bạn bè và riêng cô, trong ba ngày nay Trình Tranh gọi cô kiểm tra, cô chỉ nói chuyện, giả vờ cho qua.

Tối nay là tối cuối cùng của việc chơi đùa với đám bạn, Mộng Đình lôi họ đến một quán bar gần đấy chơi, tính cô nàng phóng khoáng, không biết trời cao là gì, vung tiền toàn để vào mấy nơi như thế này.

Ban đầu Tiêu Lạc cũng không có ý định đi theo, nhưng Mộng Đình và Lộ Khiết nài nỉ mãi, cô cũng không muốn làm mất hứng của hai người họ, vậy nên cả ba đều đi vào.

Trong khi cả hai cô bạn đều gọi cocktail mojito, thì Tiêu Lạc lại chọn mocktail Cinderella, cô chưa từng uống những thứ pha thêm rượu vào.

Cô ngồi một mình bên quầy bar nhìn Lộ Khiết cười vui cùng một đám người, vốn dĩ chỉ ngồi đây và uống nước xong rồi đi về, nhưng những người đàn ông ở đây lại để ý đến cô, lượn lờ bên cạnh bắt chuyện với cô.

Đúng là một nơi không tốt đẹp tí nào, không gian ở đây khiến Tiêu Lạc cảm thấy rất khó mà thoải mái được.

Mùi nước hoa rẻ tiền xộc thẳng vào mũi cô, thật buồn nôn quá mà!

Gã say rượu nào đó đến ngồi cạnh cô báo hại cô phải mỉm cười nói mình chưa đủ mười tám, chạy vào trong nhà vệ sinh rửa mặt sạch sẽ.

"Tiêu Lạc! Lâu rồi không gặp!"

Một âm thanh vang lên ngay bên cạnh Tiêu Lạc, là giọng của phụ nữ.

Cô nghi hoặc quay sang, liếc mắt nhìn, mình có quen người nào ở trong đây ư?

...

!!!

Toàn thân Tiêu Lạc run lên, đôi mắt mở to vì sự ngạc nhiên này, không ngờ...

"Con gái nhà lành thì không nên vào nơi như vậy đâu!" Người phụ nữ che miệng cười nhìn cô, định đưa tay ra xoa đầu cô.

Tiêu Lạc kịp phản ứng, hất tay người phụ nữ ra

Mẹ!

Cô run run gọi người đó một tiếng mẹ.

Phải, đây là người mẹ ruột bảy năm không gặp, người phụ nữ đã tàn nhẫn phản bội cha đang đứng trước mặt cô, bà vẫn trẻ trung xinh đẹp như vậy, không thay đổi.

"Còn biết gọi ta là mẹ. Coi như còn có lương tâm, không như con chị mày, nuôi đủ lông đủ cánh rồi thì muốn chạy nhảy, căn bản không nghĩ đến ta vất vả vì nó!" Mẹ cô cau mày nhăn nhó.

Truyện Ngược

Cô không nói gì, im lặng.

Và đây cũng chính là người cô căm ghét nhất, là nỗi ám ảnh không thể nào quên trong đầu mình, phá hủy một tâm hồn non nớt chưa biết mình phạm sai lầm gì.

"Đến đây làm gì? Nghe nói mày giúp chị mày gả thay, liên hôn với Trình gia à?" Mẹ cô châm một điếu thuốc lá, không quan tâm đến cảm xúc của cô bây giờ đang rất tệ.

"Đừng nghĩ tên Trình thiếu đấy có ý với mày, hắn ngang ngược như thế sẽ chẳng quan tâm mày đâu! Lịch sử tình trường của mấy tên công tử này ta còn lạ gì! Cưới mày cũng vì lợi ích thôi!"

"Mẹ à! Sao mẹ lại về nước vậy? Ở Anh sống không tốt sao? Chị con đâu?"

Cô cố nén nước mắt, mỉm cười nhìn mẹ

"Câm miệng lại! Đừng quan tâm tao làm gì, chị mày không liên quan đến tao!" Bà giận dữ quát cô

Mẹ...!

"Đừng có gọi tao là mẹ, nghe buồn cười quá đi mất! Mày chỉ mang lại xui xẻo thôi, cái thằng Trình thiếu gì đó, ai mà biết được hắn cũng nghĩ như tao vậy! Tao đã suýt chết vì mày." Bà vung tay lên tát vào mặt cô một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!