Trên đường về nhà, rất nhiều cây thông noel hiện ra trước mắt, ánh đèn lấp lánh trên phố tạo một cảm giác ấm áp bao phủ lấy cô.
Hừ, biết vậy cô đã mua cây thông về trang trí trong nhà rồi.
Tiêu Lạc liếc nhìn Trình Tranh, đôi mắt sáng lên trông thấy, nghiêng đầu ngả về phía anh.
Trình Tranh Cô cất tiếng gọi.
Ừ, tôi đây.
"...! Giáng Sinh vui vẻ. Tôi không có quà cho anh đâu!" cô gãi đầu cười cười nhìn anh.
"Cảm ơn, Giáng Sinh vui vẻ."
Anh hơi cong môi cười
"Có muốn đi đâu chơi không?"
Cô lắc đầu, nhìn chiếc điện thoại, mười một giờ mười chín phút.
Sắp không kịp rồi.
"Tôi chỉ muốn về nhà nhanh thôi, anh lái xe nhanh chút đi!"
Anh nghĩ rằng chắc là do cô buồn ngủ quá, lại còn không mặc áo khoác chạy ngay đến chỗ anh làm, anh chỉ mỉm cười nhẹ lái xe nhanh hơn như ý cô.....
Về nhà, cô nhanh nhẹn bước xuống chạy vào trong, suýt nữa là trượt chân ngã, may mà anh ở phía sau đỡ cô, quan sát cô cho đến khi vào đến phòng khách.
Cô xỏ đôi dép bông vào, nhìn anh
"Trình Tranh, anh có biết mấy giờ rồi không?"
"sắp qua ngày mới. Mười một giờ bốn bốn"
Cô vội vã kéo tay anh đi vào trong bếp, cô đi đến bàn ăn cắm nến, tìm bật lửa thắp lên.
Cô cười nhìn anh, khuôn mặt không giấu nổi niềm vui
"Trình Tranh, sinh nhật vui vẻ. Anh mau qua đây thổi nến đi."
Trình Tranh ngạc nhiên với những thứ được bày trên bàn, nhìn cô nở một nụ cười xán lạn, thuần khiết.
Tô Tiêu Lạc, em...!
"Hửm? Anh không thích à? Tôi mất cả buổi tối để chuẩn bị nó đấy! Anh...!"
Cô chưa kịp nói hết câu liền bị anh bước đến ôm lấy cô, một cái ôm nhẹ nhàng, ấm áp.
Trình Tranh không ngờ cô biết sinh nhật anh, càng không thể ngờ đến cô chuẩn bị những thứ này cho anh.
Đợi mãi anh lại không về nhà, liền không biết lạnh mà chạy ra ngoài tìm anh.
"Cảm ơn em...! Tiểu Tiêu Lạc!" Cảm ơn vì tất cả.
"Sắp qua ngày rồi...! Anh mau thổi nến đi! Tôi đói rồi~"
Ừm
Trình Tranh buông cô ra, đến bên chiếc bánh kem do chính tay cô làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!