Không lâu sau khi mối quan hệ được công khai, Mặc Hàn mời Giang tỷ đến nhà mình dùng trà chiều.
1.
Mặc: Chúc mừng Giang tỷ đột phá cảnh giới, danh hiệu đệ nhất thần y nước Ngô, không ai ngoài tỷ có thể sánh.
Vân: Đâu có đâu có, ta cảm thấy Mặc Mặc cũng rất lợi hại mà.
Mặc: Ể?
Vân: Ngươi còn nhớ lần đầu ta gặp Đới Manh không? Khi đó trong cơ thể nàng trúng độc, chẳng phải chính ngươi đã giúp nàng áp chế hay sao?
Mặc: Ể Ể?
Vân: Đúng vậy. Khi đó ta thấy trong người Đới Manh nhiễm mấy loại kịch độc, lợi hại nhất là Tử Mẫu Độc. May thay độc tính vốn đã bị tiêu trừ, chỉ còn lưu lại chút tàn tích. Nàng nói nếu không có ngươi giúp áp chế, e rằng đã táng thân từ lâu.
Mặc: Ể...?
Vân: Y thuật của ta có hạn, chỉ có thể tra ra thời điểm Tử Mẫu Độc được gieo vào người nàng, nhưng hơn nữa thì đành bó tay. Đới Manh sau khi nghe xong cũng giật mình không thôi, liên tục nói nhờ có ngươi mà mới giữ được mạng.
Mặc: ......
2.
Mặc: Đới Manh.
Đới: A, có chuyện gì vậy, Mặc Mặc?
Mặc: Ngươi... ngươi... ngươi lại đây một chút.
Đới: A, Mặc Mặc còn chuẩn bị cả rượu nữa sao? Thật lãng mạn quá đi~
Mặc: Đừng nói nhiều, uống đi.
Đới: ? Được thôi, ực ực ực.
Mặc: Ngươi say chưa?
Đới: Ta chưa say.
Mặc: (Tốt, vậy là say rồi.) Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.
Đới: Hay quá!
Mặc: Ngươi ngươi ngươi... ngươi hôn đủ chưa?
Đới: Ủa, chẳng phải Mặc Mặc nói ta phải hôn ngươi sao?
Mặc: ...... Xem ra vẫn chưa say, uống thêm đi.
Đới: Ta không uống.
Mặc: Uống không?
Đới: Uống, nhưng ta có điều kiện.
Mặc: ...... Điều kiện gì?
Đới: Mỗi ngụm rượu, hôn một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!