Chương 45: Tựa Hồ Từng Gặp

Tiền Bội Đình bị đánh thức bởi giọng gọi của Khổng Tiếu Ngâm.

Vừa tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là sự trói buộc khó chịu, xem chừng đã bị dây thừng trói chặt. Đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy một mảnh đen kịt.

Nàng khẽ nhíu mày, hít nhẹ một hơi, lập tức nhận ra trong không khí ngoài mùi máu tanh còn phảng phất một thứ mùi hôi thối lạ lùng. Một linh cảm chẳng lành chợt dâng lên trong lòng.

Tiền Bội Đình nháy mắt liên tục vài lần, vẫn chẳng thấy gì. Cố thử vận chuyển linh lực, nhưng chẳng hề cảm nhận được thổ nguyên tố trong không gian.

Hỏng rồi!

— Tiền Bội Đình! Mau tỉnh lại! Đây rốt cuộc là nơi nào?!

— Ta cũng không biết! Sao chúng ta lại ở đây? Ngươi có nhìn thấy gì không? Có vận linh lực được không?

— Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi!

Ta nhìn không thấy gì hết, tối đen như mực! Linh lực cũng chẳng vận được! Nếu không ta còn chẳng lập tức thắp một ngọn hỏa quang sao? Còn sợi dây rách nát này nữa, đáng chết thật!

Tiền Bội Đình cố sức vươn tay, định dịch qua giúp Khổng Tiếu Ngâm cởi trói, nhưng lại bị những song sắt lạnh lẽo chặn lại.

— Đây là sao?

Chúng ta bị nhốt lại rồi?!

— Ừ, ta sờ thử rồi, bốn phía toàn là chấn song, chẳng có cách nào ra ngoài!

Tiền Bội Đình hít sâu, cố gắng trấn định:

— Chỉ có hai chúng ta bị nhốt thôi sao? Những người khác đâu?

— Ta không biết, chỉ nghe thấy giọng ngươi!

Trong bóng tối đặc quánh, lòng nàng cũng bất giác trầm xuống. May mắn thay, giọng của Từ Thần Thần vang lên từ một góc nào đó:

— Đây là chuyện gì vậy?

Sao ta lại bị trói thế này?

Vài câu trao đổi ngắn ngủi, lần lượt có thêm nhiều người tỉnh lại. Tiền Bội Đình nhẩm đếm, không ngờ nhóm Thánh Nữ cùng bị bắt tới đây, chẳng thiếu một ai.

Người đông sức mạnh lớn, khi tất cả đều đã tỉnh, tình thế liền có chút chuyển biến. Trần Tư vô tình sờ thấy một cơ quan bên trong lồng giam của mình, bật sáng ngọn đèn duy nhất trong phòng.

Dưới ánh sáng yếu ớt, khung cảnh xung quanh hiện ra rõ ràng.

Bọn họ bị nhốt trong một lao thất làm bằng sắt đen. Mỗi người bị giam trong một lồng sắt nhỏ, các lồng cách nhau vài bước chân.

Vừa nhìn đã biết đây không phải nơi bình thường, bởi lẽ xung quanh la liệt đủ loại hình cụ, có dài có ngắn, có cao có thấp, ước chừng đến hàng chục cái. Trên mỗi dụng cụ đều vương vết máu đã khô cứng, không biết đã bám dính bao lâu.

Ngẩng đầu lên, trên trần cũng lủng lẳng những dây xích và móc sắt nhuốm máu.

— Các ngươi... nhìn xem cái đó là gì?! — Khổng Tiếu Ngâm run rẩy chỉ về phía trần nhà.

Mọi người đồng loạt ngước lên.

Trên đó treo lơ lửng một khối máu thịt bầy nhầy. Nó đã bị xé rách đến mức không còn hình dạng con người, chỉ có nửa mái tóc dài vương vãi, chứng tỏ đây từng là một nữ tử.

Từ Thần Thần giật mình:

— Dưới kia... hình như là y phục của nàng ta!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!