Chương 24: Ngũ gia hữu long sơ trưởng thành

Dưới màn mưa cuồng nộ, tiếng sấm chớp vang dội trời cao, bóng dáng nữ tử bừng tỉnh khỏi cơn mê. Lạnh lẽo thấu xương, nàng cắn răng đứng dậy, ánh mắt xuyên qua màn mưa dày đặc, nhận ra bản thân đang ở một góc của Tuyền Viên trong hoàng cung.

Thế gian này, dường như sắp nghiêng đổ.

"Triết Hàm—Ngô Triết Hàm!" Nàng cất tiếng gọi, huy động linh lực khuếch tán âm thanh, song giữa cơn mưa quái dị, lời nàng vẫn chẳng vang xa được bao nhiêu.

Không chút do dự, nàng siết chặt thanh hắc tiên trong tay, thân thể ướt đẫm nước mưa nhưng bước chân chưa từng chậm lại. Nàng cảm nhận được phương hướng của tiếng động— hướng tây!

Mưa gió gào thét, mà thanh âm trong cơn bão tố lại dần trở nên rõ ràng.

Không phải tiếng của Triết Hàm.

Mà là giọng của Vương Tử Kiệt?! Sao có thể là hắn?!

"Hoàng thượng! Vi thần khuyên người mau xuất hiện đi! Trăm năm lịch sử của Đại Ngô chưa từng có đế vương nào hèn nhát trốn trong cung không dám lộ diện! Giờ này khắc này, ngài còn cố thủ với một khối ngọc tỷ vô dụng làm gì?!

Ai... Vi thần biết ngài đã bị gian thần mê hoặc, tất tâm trí chẳng còn minh mẫn nữa. Nhưng vi thần nhớ rõ, trước đây lúc ngài còn sáng suốt, từng ban khẩu dụ lập vi thần làm tân đế. Nếu đã vậy, ngài cũng nên yên lòng rời đi thôi!

Giang sơn Đại Ngô này, để vi thần thủ hộ!

"Giọng nói Vương Tử Kiệt càng lúc càng cuồng vọng, chẳng chút che giấu dã tâm:"Người đâu! Thanh quân trắc!

"Lời vừa dứt, bên ngoài Diệp Tự Điện, hàng chục võ giả đồng tinh bộc phát khí thế, uy áp tựa ngục tù ép xuống."Ngừng tay!"

Một bóng dáng xuyên màn mưa, hắc tiên vung ra, quất mạnh xuống nền đất trước chân Vương Tử Kiệt, bắn tung bọt nước. Nàng như lưu tinh xẹt qua bầu trời, thoắt cái đã đứng trước đại điện.

Ánh mắt nàng lạnh như băng, khí tức quanh thân cuộn trào, ba đạo hoành văn nơi mi tâm mơ hồ ẩn hiện.

Nàng trầm giọng quát:

"Ta ở đây, ai dám động nàng?!"

Những kẻ định động thủ thoáng chần chừ, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía Vương Tử Kiệt.

Kỳ Kỳ?

Từ trong điện, giọng nói quen thuộc vang lên. Không hề suy yếu, chứng tỏ người bên trong chưa chịu trọng thương. Trái tim treo lơ lửng của Hứa Giai Kỳ lúc này mới thả lỏng đôi phần.

"Triết Hàm! Ta ở đây! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"

Vương Tử Kiệt thu lại vẻ giả dối thường ngày, ánh mắt âm trầm:

"Hoàng thượng gặp nạn, vi thần dĩ nhiên đến tương trợ."

"Câm miệng! Ngươi bất quá chỉ là kẻ dã tâm bừng bừng, toan mưu đoạt ngôi báu!" Hứa Giai Kỳ không nén nổi tức giận.

Vương Tử Kiệt phá lên cười: "Mưu nghịch soán vị? Lời ấy chẳng đúng đâu! Ngôi vua vốn là thiên tuyển, ai có đức thì người ấy hưởng! Đương kim hoàng thượng ngu muội vô năng, triều chính bỏ bê, nhu nhược yếu đuối, khiến bách tính lầm than, thiên tai liên miên.

Nàng có thể lên ngôi, chẳng qua chỉ bởi một câu nói tùy ý của một vị tôn giả, chỉ vì ngọc tỷ trong tay nàng có thể phát quang! Dựa vào thứ như vậy mà có thể làm hoàng đế, chẳng phải đáng buồn cười sao? Ta vốn định tận trung phò tá, nhưng nàng thì sao?

Không biết dùng người, không hiểu quốc sự, nhãn giới hạn hẹp, suốt ngày chỉ lo thoả mãn tư tâm bé nhỏ của mình!

"Hắn từng chữ từng lời, gằn mạnh mà nói:"Nàng căn bản không xứng làm hoàng đế!Xằng bậy!

"Sát khí của Hứa Giai Kỳ ngưng đọng, nàng sắp động thủ, nhưng lúc này lại thấy Ngô Triết Hàm chậm rãi bước ra cửa điện, thân hình hơi run rẩy."Triết Hàm!

Đừng nghe hắn nói nhảm!

"Ngô Triết Hàm lắc đầu, thanh âm nhàn nhạt:"Nhưng ta nghĩ, hắn nói không sai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!