Chương 23: Bảo vật của Đới Manh không giữ được nữa

Đới Manh mở mắt, cảm giác quen thuộc của thân thể khiến nàng thoáng trầm mặc. Vì duy trì giấc mộng kia, đêm đó nàng hầu như không chợp mắt, thần trí có phần mệt mỏi.

Còn chuyện của Vô Tâm Giáo...

Đới Manh khẽ cười tự giễu, lắc đầu, trách mình đa nghi. Những gì trong mộng đều là ngược lại, chung quy cũng chỉ là giấc mộng mà thôi!

Nàng gắng gượng ngồi dậy, bỗng cảm thấy lòng bàn tay chạm phải vật gì mềm mại. Ánh mắt cúi xuống, liền thấy bàn tay của Mặc Hàn vừa từ lòng bàn tay nàng trượt xuống. Dõi theo cổ tay, Mặc Hàn vẫn còn say giấc trên mặt đất.

Ồ, tỉnh rồi à?

Giọng nói của Lý Vũ Kỳ vang lên.

Đới Manh còn đang hồi tưởng cảm giác vừa rồi nơi lòng bàn tay, thoáng nghe tiếng Lý Vũ Kỳ thì nhất thời chưa kịp phản ứng, chỉ đành xoay đầu cười nhạt:

"Tỉnh rồi. Đây là nơi nào... Vị này là?"

"Nơi này bốn bề đều là nước, chắc là một vùng biển nào đó. Ta là Tôn Duệ." Người đứng phía sau Lý Vũ Kỳ tiếp lời.

"À, xin chào, ta là Đới Manh."

Nàng đứng dậy, toan bước tới chỗ hai người kia, chợt một khối ngọc bội từ trên người rơi xuống.

Chính là khối ngọc hữu duyên mà sư phụ ban cho nàng.

Đới Manh cúi người muốn nhặt lên, nhưng một bàn tay khác đã nhanh hơn nàng một bước, chộp lấy ngọc bội.

Ngọc bội đẹp thật.

Lý Vũ Kỳ cầm trong tay, ngón tay nhẹ vu. ốt ve, khóe môi ẩn chứa ý cười hàm súc, khó lường,

"Nhưng sao ngọc này nóng thế, còn phảng phất sắc đỏ, dường như không được thuần tịnh?"

Không phải không thuần, mà là vì ngọc bội này ở bên người hữu duyên của ta – Mặc Hàn mà thôi.

Đới Manh không tiện nói ra lý thuyết hữu duyên của mình, chỉ mơ hồ đáp:

"A... là sư phụ ban cho, nó tự nhiên phát nhiệt."

Ồ—— Lý Vũ Kỳ đưa ngọc bội sát lại trước mắt xem xét kỹ lưỡng, sau đó giơ lên, đặt gần rồi lại đưa xa, tựa như muốn dò xét điều gì. Tôn Duệ cũng nghiêng người tới gần, tò mò đánh giá ngọc bội, liên tục hỏi:

"Thế nào, thế nào? Là hỏa ngọc chế từ vật liệu đặc biệt chăng?"

"Không rõ——trả ngươi." Lý Vũ Kỳ đưa ngọc bội lắc lư trước mặt Tôn Duệ, rồi nhẹ nhàng ném trả lại Đới Manh. Nàng vội vã đón lấy, cẩn thận cất đi.

"Manh Manh, ngươi là người tỉnh lại đầu tiên sao?"

"Không phải. Lúc ta tỉnh thì Tôn Duệ đã ở bên cạnh rồi. Nàng nói bản thân vốn là đao tu đến từ Vô Không Mạc, bị người truyền tống đến đây."

Nhớ lại lời Lý Vũ Kỳ vừa nói, Đới Manh liền hỏi:

"Ngươi bảo tỉnh lại... chẳng lẽ ngươi cũng trải qua một giấc mộng?"

Mộng? Lý Vũ Kỳ cau mày,

"Dù rất giống mộng, nhưng ta cảm thấy đó thiên về ảo cảnh hơn."

"Ảo cảnh... nói vậy cũng không sai."

Lời nói đến đây liền bị cắt đứt. Đới Manh muốn hỏi về ảo cảnh của Lý Vũ Kỳ, nhưng thấy nàng không chủ động nhắc đến, lại không biết có nên truy vấn hay không. Về phần giấc mộng của chính nàng, nhân vật chính còn đang nằm ngay bên cạnh, nàng cũng chẳng tiện mở lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!