Chương 22: Đới Manh 12 tuổi và Mặc Hàn

Dưới chân núi, ánh tịch dương dần thu lại những tia sáng cuối cùng, trải dài một màu đỏ thẫm trên nền trời. Trong màn sương chiều mờ ảo, một bóng dáng nhỏ nhắn khẽ động, dáng vẻ thoăn thoắt len lỏi giữa những tán cây rậm rạp.

Tiếng thở d. ốc khe khẽ vang lên, hòa lẫn với tiếng thú dữ gầm rú phía sau. Một con hổ lông vằn khổng lồ, đôi mắt như hồng ngọc rực sáng trong bóng tối, gầm lên giận dữ.

Đới Manh cắn môi, lòng thầm than không ổn.

Nàng đã không ít lần dạo chơi nơi sơn cốc này, nhưng chưa bao giờ lâm vào tình cảnh như hiện tại. Chỉ vì một đóa bạch hoa tinh xảo nở rộ bên vách đá mà nàng bất cẩn chạm vào loài độc thảo, làm kinh động dã thú.

Hổ dữ truy sát phía sau, hơi thở nóng rực phả thẳng đến sau lưng.

Không xong! Đới Manh thầm kêu khổ, đôi chân nhỏ bé đã có phần chậm lại, mỗi bước chạy đều như giẫm lên lưỡi đao. Nàng cắn răng, đưa mắt quét nhanh bốn phía. Nếu như tính toán không sai, phía trước chính là lãnh địa của con mãng xà khổng lồ kia!

Chỉ cần dụ được hổ vào đó, có lẽ nàng sẽ có cơ hội thoát thân.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc nàng vừa đặt chân đến ranh giới ấy, một cơn đau thấu xương từ bả vai truyền đến!

A—!

Đới Manh lảo đảo, máu tươi từ vai nhỏ xuống, nhưng cũng chính lúc đó, con hổ đã vượt qua nàng, trực tiếp lao vào lãnh địa của mãng xà.

Hai mãnh thú gặp nhau, lập tức triển khai cuộc chiến kinh thiên động địa. Đới Manh gắng gượng nuốt xuống tiếng kêu đau, tận dụng chút sức lực cuối cùng lùi về sau một tảng đá lớn.

Chỉ đến khi tiếng gầm rú của hổ dần nhỏ lại, nàng mới thả lỏng cơ thể, kiệt sức ngã xuống.

"Người đâu... cứu ta..."

Giọng nàng yếu ớt, thậm chí ngay cả bản thân cũng khó nghe rõ. Hơi thở càng lúc càng mong manh, sắc mặt tím tái vì độc tố lan tràn. Chẳng lẽ lần này thực sự phải chết tại đây sao?

Mơ hồ giữa ranh giới sinh tử, nàng bỗng thấy một bóng dáng cao gầy xuất hiện trước mắt.

Là ai?

Người nọ không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng đưa một viên đan dược vào miệng nàng.

Thuốc vừa chạm vào đầu lưỡi liền hóa thành một dòng nhiệt lưu, chạy dọc theo kinh mạch, đến thẳng vai bị thương.

A a a—!

Đau!

Cơn đau tựa như ngàn vạn mũi kim đâm xuyên qua thân thể, mỗi tấc da thịt đều như bị lửa đốt. Đới Manh co quắp người lại, ý thức gần như muốn tan rã, nhưng mỗi khi nàng có dấu hiệu ngất đi, lại bị chính cơn đau kéo về thực tại.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc nàng cũng dần dần tỉnh lại. Một cảm giác mát lạnh dịu dàng bao bọc vết thương, tựa như có những giọt nước trong suốt lăn dài trên da thịt.

Nàng khẽ run lên, ngước mắt nhìn về phía trước—

Đó là một nữ tử thanh lãnh, dung mạo tuyệt mỹ, đôi mắt mang theo nét xa cách băng giá. Nhưng khi thấy nàng tỉnh lại, đôi môi kia bỗng khẽ nhếch lên, tạo nên một nụ cười nhàn nhạt.

Tựa như băng sơn vạn năm tan chảy.

Tỉnh rồi?

Một câu nói nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến lòng Đới Manh rung động đến lạ.

Nàng ngây ngốc nhìn nữ tử trước mắt, trong lòng bỗng dưng dâng lên một cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Ngươi... là ai?

Ta gọi là Mặc Hàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!