Chương 20: Mặc Hàn giải mê trận

Mặc Hàn lần nữa tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở giữa một thảo nguyên bạt ngàn, bên cạnh là Đới Manh đang say ngủ.

Nàng chống người ngồi dậy, cúi đầu nhìn gương mặt trước mắt.

Ánh chiều tà phủ lên làn da Đới Manh một tầng sắc vàng ấm áp, không quá gay gắt mà lại dịu dàng đến lạ. Từ hàng lông mày cong vút, sống mũi cao thanh tú, đến bờ môi mỉm cười và đường nét nơi cằm, Mặc Hàn cứ thế lặng lẽ ngắm nhìn, ánh mắt lưu luyến không rời.

Tựa như bị mê hoặc, nàng khẽ gọi: Đới Manh.

Vốn dĩ không mong nhận được hồi đáp, nhưng vài giây sau, người đang say ngủ bỗng mở mắt, nở một nụ cười rạng rỡ, rồi bất ngờ ôm chầm lấy Mặc Hàn, cả hai cùng nhau lăn mấy vòng trên thảm cỏ xanh mướt.

Mo Mo.

Đới Manh cười ranh mãnh, ghé sát tai Mặc Hàn, thì thầm: Nhìn ta đi.

Không nhìn.

"Ta có lời quan trọng muốn nói với ngươi đấy?"

Vậy thì... Mặc Hàn khẽ động đôi mi, ánh mắt dời trở lại gương mặt Đới Manh.

"Hôm nay là sinh thần của ngươi, đúng không?" Hơi thở ấm nóng phả nhẹ lên má Mặc Hàn, Đới Manh cười tinh quái, chậm rãi nói từng chữ:

"Sinh! Thần! Khoái! Lạc!"

... Cảm tạ nhé! Mặc Hàn khẽ bĩu môi, né tránh ánh mắt nàng.

"Thật ra, điều ta muốn nói là... Ta thích ngươi!"

Thân mình Mặc Hàn khẽ run lên, không quay đầu lại.

"Ta thích ngươi, Mặc Hàn!" Đới Manh cười mãn nguyện, ánh mắt dõi theo người trong lòng, lại phát hiện nàng đột nhiên quay mặt đi.

Lòng Đới Manh chợt hẫng, nàng vội vươn tay thử chạm vào, lập tức cảm nhận được một mảng lạnh buốt.

"Ngươi... Ngươi đừng khóc mà, Mo Mo? Mặc Hàn? Hàn Hàn?" Đới Manh bối rối, chưa biết phải dỗ dành thế nào thì bỗng nhiên cảm giác có điều gì không ổn.

Nàng vừa hoàn hồn thì một vật lạnh băng đã kề sát trên cổ... là lưỡi dao!

Một lưỡi dao ngưng tụ từ băng, hơi lạnh tỏa ra đủ để xuyên qua phòng ngự kiên cố mà võ giả Ngân Tinh luôn tự hào.

... Mặc Hàn?

Đới Manh cứ thế để mặc Mặc Hàn kề dao lên cổ mình, thậm chí tư thế ôm nàng cũng không hề thay đổi, ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

"Ngươi không phải Đới Manh."

Ánh mắt Mặc Hàn băng lãnh, mũi đao trong tay không chút do dự đặt vững trên cổ người đối diện.

Đới Manh bật cười, vẻ mặt đầy nghi hoặc:

"Ta chính là Đới Manh mà..."

"Đới Manh đang ở đâu?"

Lưỡi dao áp sát hơn, giọng nói của Mặc Hàn mang theo ý vị uy hiếp.

"Ngươi thật sự nỡ giết ta sao?"

Đới Manh khẽ cười, chẳng những không tránh né mà còn chủ động thu hồi khí giáp hộ thể, để mặc vết cắt sắc lạnh rạch lên da thịt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!