Đới Manh vẫn còn trầm tư suy ngẫm về lời của Lý Vũ Kỳ, bỗng nhiên giật mình nhận ra:
"...... Hử? Hỗ tương... ái mộ ư?"
"Ngươi không nghe lầm. Chính là ý nghĩa của 'ái mộ' mà ngươi đang nghĩ tới." Lý Vũ Kỳ khẳng định phỏng đoán của nàng, lại liếc mắt nhìn Mặc Hàn đầy thâm ý.
Ồ... Đới Manh không rõ nên đáp thế nào, chỉ cảm thấy điều này vô cùng mới lạ.
Nàng vừa suy nghĩ, vừa vô thức liếc mắt sang Mặc Hàn, trong tâm trí bỗng thoáng hiện lên màn sương mờ phủ nơi dãy núi Thính Nguyệt thuở nào.
Nhịp tim chợt loạn một nhịp.
Nàng bối rối lắc đầu, âm thầm hướng về Mặc Mặc mà nói lời xin lỗi trong lòng.
Xin lỗi Mặc Mặc, ta không cố ý nảy sinh tà niệm với ngươi...
Đới Manh lại quay sang nhìn Lý Vũ Kỳ, tim đập bình ổn.
Rất tốt, rất tốt. Giờ thử nhìn Mặc Mặc một lần nữa.
Được rồi, được rồi. Nhịp tim đang dần ổn định lại.
Đới Manh động tác mau lẹ, không để lộ sơ hở, bởi vậy Lý Vũ Kỳ – kẻ đang chuyên chú quan sát Mặc Hàn – hoàn toàn không phát giác điều gì bất thường.
"Nếu vậy, lần này chúng ta có thể diện kiến những phi tần kia không?" Đới Manh hỏi.
Lý Vũ Kỳ lắc đầu, đáp:
"Chỉ e là không thể. Hậu cung đặt tại Tây Uyển của Tuyền Viên, còn hành cung của Hoàng thượng lại ở Đông Uyển. Để tránh hiềm nghi, hai nơi này có một bức tường ngăn cách. Ta nghĩ chúng ta sẽ dừng chân tại Đông Uyển."
Nói rồi, nàng khẽ vén rèm xe, đưa mắt nhìn về phía thị vệ dẫn đường.
"Thực ra, Hoàng thượng ở đây một mình cũng rất cô độc. Thay vì nói ngài ấy giam chân các ngươi, chẳng bằng nói rằng ngài ấy muốn có người bầu bạn. Song, những nữ tử bị vĩnh viễn giam cầm trong chốn hậu cung ấy mới thực sự là những kẻ không có tự do..."
Mặc Hàn mỉm cười, nhẹ nhàng huých vào cánh tay Lý Vũ Kỳ:
"Sao? Động lòng thương xót rồi?"
"Mỹ nhân như hoa, năm tháng như nước, không khỏi khiến lòng người cảm thán." Lý Vũ Kỳ thuận thế nắm lấy tay Mặc Hàn, đôi mắt phảng phất ý cười như có như không,
"Có điều, người ta thương tiếc nhất vẫn là nàng."
"Ta không... mắc bẫy đâu." Mặc Hàn hơi đỏ mặt, muốn rút tay ra, nhưng đáng tiếc, nàng chỉ là một tu sĩ Kim Đan, mà Lý Vũ Kỳ lại là võ giả Ngân Tinh, sức lực hơn xa nàng.
Mặc Hàn vùng vẫy một hồi vẫn không thể thoát ra, đành nghiêng đầu, như cầu cứu mà hướng ánh mắt về phía Đới Manh:
Đới Manh!
Có ta đây! Đới Manh cân nhắc nếu nàng cũng đi giằng tay ra thì không ổn lắm, liền quyết đoán giành lấy bàn tay còn lại của Mặc Hàn, bày ra một dáng vẻ hết sức si tình, dùng giọng điệu ẽo uột mà nói:
"Mặc Mặc, ta cũng thương tiếc nàng lắm~"
Mặc Hàn nhất thời không nhịn được, cười nghiêng ngả. Lý Vũ Kỳ cũng không nhịn được cười. Tay đang nắm lấy nhau, theo đó mà buông lỏng.
Tiếng cười vừa dứt, xe ngựa cũng vừa vặn dừng lại.
Bên ngoài, xa phu lên tiếng:
"Bẩm Vương gia, đã đến Tuyền Viên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!