Chương 11: (Vô Đề)

Mặc Hàn tỉnh lại, nhận ra bản thân đang ở trong linh hải của mình.

Trước mắt nàng là một mảng tối đen đặc quánh, một khoảng không tan hoang và trống rỗng.

Nhưng giữa cõi tịch diệt lặng ngắt ấy, một tia sáng bất ngờ lóe lên trước mắt nàng.

Đó là một cụm hỏa diễm kim sắc, từng sợi lửa nhỏ tựa như những con rắn tinh nghịch quấn lấy nhau, li. ếm láp đầy bạo dạn, rồi cùng nhau bốc lên, nhảy múa, trào dâng mạnh mẽ.

Mạc Hàn lặng lẽ nhìn ngọn lửa trước mặt, lòng lại tĩnh lặng đến lạ thường.

Kim Thánh.

Không có thanh âm đáp lại, chỉ có kim diễm cuồn cuộn không ngừng.

Nàng biết, trong linh hải của mình, Kim Thánh đang cười.

Mặc Hàn.

Đây là lần đầu tiên Kim Thánh gọi thẳng tên nàng.

"Ngươi không thể tu luyện linh pháp, mà ta cũng chẳng thiết học võ, nhưng trong tay lại có một quyển Thất Tuyệt Cầm Pháp, vậy hãy cầm lấy mà lĩnh hội. Khi nào đột phá, ta sẽ truyền cho ngươi những thứ khác."

Mặc Hàn nghe xong, có phần khó hiểu, bèn hỏi lại:

"Kim Thánh, người đây là..."

"Ta thừa nhận ngươi đủ tư cách tiếp nhận truyền thừa của ta rồi. Tuy rằng nhất thời ngươi không thể tu luyện linh pháp, nhưng tâm tính lại vượt trội."

Ngọn lửa vàng rực khẽ chấn động hai lần,

"Dốc hết sinh mệnh để cứu người khác, chuyện ấy ta cũng từng làm vô số lần."

Mặc Hàn không đáp.

Thực ra, việc hao kiệt nguyên khí của nàng vốn chẳng đơn giản chỉ là để cứu người. Với tư cách là một võ giả Đồng Tinh, tu vi có thể khôi phục lại, cùng lắm mất thêm hai năm khổ luyện.

Nhưng Thuần Kim Chi Thể nếu chết đi, kịch độc trong người y e rằng suốt đời cũng chẳng thể giải trừ—từ đầu nàng đã không trông mong gì vào lời hứa mơ hồ của Kim Thánh.

Dường như Kim Thánh cho rằng sự im lặng của Mặc Hàn là do nàng thẹn thùng, tự mình bật cười một tiếng.

Ngay sau đó, hỏa diễm bỗng nhiên bùng lên, trong linh hải của Mặc Hàn chợt hiện ra một tấm thạch bích, phía trên khắc chi chít văn tự cổ kính.

"Đây chính là cầm pháp đó."

Lời vừa dứt, giọng điệu của Kim Thánh vẫn mang nét kiêu ngạo trời sinh, song ít nhất đã thu lại bớt vẻ khinh bạc so với trước.

Mặc Hàn còn chưa kịp cảm tạ, hỏa diễm kim sắc liền tắt ngấm mà chẳng hề báo trước.

Linh hải giờ đây lặng như tờ, không còn cảm nhận được chút khí tức nào của Kim Thánh.

Nàng quay đầu nhìn về phía thạch bích, từng con chữ tỏa ra ánh sáng lạnh nhàn nhạt, giữa khoảng không mênh mang lại mang đến một cảm giác bình yên khó tả.

Áp chế cơn xúc động đột ngột muốn luyện đàn ngay lập tức, Mặc Hàn chợt nhớ tới Đới Manh, lòng lại không yên, quyết định rời linh hải để kiểm tra tình trạng nàng ấy.

Vừa xuất linh thức ra khỏi linh hải, Mặc Hàn liền cảm nhận được nguyên khí trong cơ thể đang dần khôi phục. Bên cạnh, tiếng hô hấp của Đới Manh vang lên nặng nề.

... Ưm?

Cảm giác toàn thân đau nhức truyền tới, đặc biệt là cổ họng, khô khốc đến mức không giống của chính mình, nàng chỉ có thể phát ra âm thanh yếu ớt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!