Editor: Vện
Mấy ngày sau, mọi người sợ bóng sợ gió, Kiều Mạo nhận được tin, thuộc hạ Lý Thôi, Quách Dĩ của Đổng Trác gặp phải quần hùng ở Hổ Lao Quan, mở đường máu chạy.
Viên Thiệu tuyên bố ít ngày nữa sẽ giết vào Lạc Dương, lấy đầu Đổng Trác tế cờ, Lạc Dương sôi sùng sục, Lữ Bố phong tỏa toàn thành, nghiêm cấm ra vào.
Hôm đó Chu Du đang trong cửa tiệm mua gạo và mì cho Kiều Mạo, một thị tỳ vội vàng chạy đến nhét tờ giấy vào tay Chu Du. Chu Du nhân lúc không người mở ra xem, lập tức kinh hãi.
Đổng Trác dời đô, Kiều thái thú không nằm trong danh sách tháp tùng, trốn mau.
Nét chữ rất đẹp, ắt từ tay Điêu Thuyền, không biết nàng nghe tiếng gió từ đâu, có lẽ từ Lữ Bố. Chu Du suy nghĩ… Đổng Trác muốn dời đô, quan triều đình đều đi theo, tại sao để lại Kiều Mạo? Có phải không định giữ lại người sống hay không?
Chu Du quên béng chuyện đang làm, tức tốc chạy về Kiều phủ, lúc đẩy cửa ra còn thở dốc, chỉ thấy Kiều Mạo đang nói chuyện với một người trung niên.
"Phải lập tức rời khỏi Lạc Dương."
Chu Du nói,
"Vương tư đồ đưa tin, e là Đổng Trác muốn gây bất lợi cho Kiều thái thú."
Cứ để lão đến! Kiều Mạo tính tình nóng nảy, vỗ bàn cái rầm, chén va vào nhau canh cách.
Tay Chu Du ấn kiếm, tiến lên một bước, thân hình cao lớn chặn ánh mặt trời, như ngọn núi không thể chuyển dời.
"Xin nghe ta một lời!"
Chu Du trầm giọng nói,
"Kiều thái thú cần chi phải cố thủ ở nơi này? Chỉ khi giữ được mạng mới có thể lập kế diệt Đổng!"
Kiều Mạo nhìn Chu Du, tự dưng cười sằng sặc, bất đắc dĩ lắc đầu.
Người trẻ tuổi. Kiều Mạo thích thú ngập tràn, nói,
"Lão đây sống nhiều năm vậy rồi, chết còn không sợ, mắc gì sợ một tên quốc tặc?"
"Chính vì chết cũng không sợ…" Chu Du nói,
"Sao phải sợ sống chứ?"
Nhị thúc. Người trung niên nói,
"Chu thế chất nói không sai, chú ở lại đây có ích gì đâu?"
Kiều Mạo lại nói,
"Chuyện của lão phu đã xong, phát lệnh cần vương cho chư hầu tám phương. Đổng tặc đã mất đại thế, thiên hạ để lại cho lứa trẻ các ngươi thôi."
Kiều Mạo như đăm chiêu nhấp ngụm rượu, dưới ngọn đèn, gương mặt thoáng chốc già đi rất nhiều. Chu Du hít sâu một hơi, thở dài.
"Tào Mạnh Đức đi rồi."
Kiều Mạo nói,
"Ngươi ra ngoài trước đi, chờ lão phu thu xếp xong sẽ đưa ngươi cùng Kiều Huyền ra khỏi thành."
Chu Du muốn nói nữa, Kiều Mạo đã phất tay bảo hắn ra ngoài, nói,
"Kiều Huyền, đưa thế chất về ngủ đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!