Editor: Vện
Chu Du chỉnh áo mũ, qua ghế ngồi, cùng Kiều Mạo uống rượu trò chuyện. Kiều Mạo hỏi Chu Du việc trong nhà, Chu Du trả lời rành mạch, không hề giấu diếm, Kiều Mạo lại thử vài câu thế cục thiên hạ, Chu Du đáp theo suy nghĩ của mình, lời ít ý nhiều.
Một già một trẻ hàn huyên hơn nửa đêm, Chu Du mới biết hiện tại tính mạng Kiều Mạo đúng thật là nghìn cân treo sợi tóc.
Ba tháng trước, Kiều Mạo mạo danh thiên tử, ban chiếu triệu tập chư hầu cần vương, liệt kê mười một tội danh của Đổng Trác, người đưa tin chạy thâu đêm giao cho Viên Thiệu, các lộ chư hầu hợp thành liên minh diệt Đổng.
Chiếu chỉ có phải của Hiến Đế hay không không quan trọng, vốn chỉ cần một lý do mà thôi.
Tin tức của liên quân truyền về Lạc Dương, người người căm hận Đổng Trác, mang thù đã lâu, chỉ vì Đổng Trác sau khi vào kinh mặc cho quân Lương Châu đánh cướp, ỷ quyền cao một tay che trời.
Viên Thiệu thế như chẻ tre, tin liên tiếp truyền về làm hả hê lòng người, từ đó cả quý tộc lẫn dân thường Lạc Dương đều hy vọng Viên Thiệu nhanh chóng vào thành giải cứu thiên tử, đuổi cổ quân Lương Châu.
Nhưng liên quân Viên Thiệu lại dừng ở trăm dặm ngoài thành, nằm yên hơn nửa tháng, phái mật sứ giải thích với Kiều Mạo rằng còn thiếu nước Tề, chỉ cần chờ chư hầu nước Tề đến sẽ dẫn quân đánh vào Lạc Dương.
Thường xuyên qua lại, Đổng Trác đã sớm sinh nghi, bắt đầu tra xét toàn thành, sợ quan viên trong triều lén lút liên lạc với Viên Thiệu. Kiều Mạo đứng đầu con sóng, dĩ nhiên trở thành đối tượng bị điều tra đầu tiên.
Sau khi về nhà, Kiều Mạo tự biết không chờ được Viên Thiệu, không chừng bản thân sẽ bị Đổng Trác giết trước tế cờ, liền cho người hầu nghỉ việc, ngồi trong nhà chờ chết.
Lạc Dương phong tỏa toàn thành, Viên Thiệu không thể cho mật sứ vào, manh mối Đổng Trác muốn lần theo cứ thế đứt đoạn, đành mặc cho Kiều Mạo dở sống dở chết, lại thêm vô số việc phải xử lý, chuyện Kiều Mạo tạm gác lại.
Kiều Mạo nói đến nửa đêm, lời tuy có ý tự giễu, Chu Du lại nghe ra xót xa trong lòng, ông lão này ký thác tất cả hy vọng vào Viên Thiệu, cớ sao Viên Thiệu lần lữa không đến? Dĩ nhiên là do liên quân không đồng lòng, nảy sinh tranh chấp.
Sợ không?
Kiều Mạo uống đến say mèm,
"Sợ thì tối nay qua nhà Tư đồ lánh nạn đi."
Chu Du cười trừ, uống một hớp rượu, thầm nghĩ cách liên lạc với Tôn Sách. Kiều Mạo uống mãi, tửu lượng không chịu nổi, gục đầu xuống bàn, xỉn quắc cần câu. Đêm đó Chu Du về phòng khách nằm, trong đầu dần hình thành kế hoạch chi tiết.
Chu Du móc con cắt trắng trong túi hành lý, cái đầu nhỏ xinh xắn bị nghẹn mấy ngày, mỏ còn bị quấn vải cột thành nơ con bướm. Chu Du vuốt lông nó, thấp giọng nói mấy câu. Cắt trắng quay đầu nhìn Chu Du, lại nhìn bốn phía, nhảy lên bệ cửa sổ, giương cánh bay đi, biến mất trong màn đêm u ám.
Sau khi Phi Vũ mất bóng, Chu Du nghĩ chắc nó không đến Hổ Lao Quan tìm Tôn Sách mà về Trường Sa không biết chừng. Nhưng bất luận thế nào, đi được là tốt rồi, Lạc Dương hiện tại hiểm nguy bốn bề, cũng chỉ có chim chóc mới có thể bay ra bay vào.
Mấy ngày liền, Chu Du tìm cách hỏi thăm nhưng hoàn toàn không có tin tức, trong cung lại truyền ra tiếng gió không hay… có người nói, Đổng Trác định cướp sạch nhà quan Lạc Dương, gom tài sản quý tộc, thế nên kinh thành lúc này chỉ có thể vào mà không thể ra.
Toàn Lạc Dương như ngồi trên đống lửa, đủ loại tin đồn loan truyền. Hôm đó Chu Du ra chợ, rốt cuộc tìm được manh mối của đội buôn Giang Nam. Có người nói đã từng gặp một đội buôn tơ lụa Giang Nam ở phía Tây Lạc Dương, Chu Du hỏi khẩu âm, đúng như dự đoán.
Mấy tháng trước, thủ lĩnh đội buôn tơ lụa nghe nói con đường phía Tây không yên ổn, định bán lụa ở Lạc Dương để sớm xuôi Nam về huyện Thư, ai ngờ Lạc Dương cũng rung chuyển bất an, hàng không bán được, đành phải gom lụa tiếp tục đi về Tây.
Nhưng muốn kịp thời gian phải qua rất nhiều trạm kiểm soát, không có người quen, nửa bước khó đi, Chu Du phải chạy đi xin công văn thông hành.
Đi hồi nào?
Vương Doãn đăm chiêu, nghiêng người hỏi Chu Du.
"Như bọn họ nói thì là mùng ba tháng trước." Chu Du nói, Đã qua tám ải.
"Vậy chắc đến Hàm Cốc Quan rồi." Vương Doãn nói.
Chu Du lại hỏi,
"Tư đồ đại nhân… có liên lạc được với lính gác bên đó không? Chỉ xin Tư đồ tự tay viết một phong thư, vãn bối cảm tạ ân đức của Tư đồ đại nhân, chuyện còn lại vãn bối không dám làm phiền nữa."
"Dễ như chơi, cần chi để trong lòng?"
Vương Doãn cười, vui vẻ nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!