Editor: Vện
Vài tiếng sau, xe thể thao lái vào ga
-ra một căn biệt thự. Trời đã sắp sáng, nhưng vì bão đến nên thành phố ven biển không có cơ hội đón ánh mặt trời.
Nhà của Chu Du cực kỳ xa hoa, là một căn biệt thự ba tầng sang trọng, trong phòng khách đặt một cây dương cầm đắt tiền.
Tuy chưa mở đèn nhưng vẫn thấy các vật dụng để rất ngăn nắp.
Suỵt. Chu Du ra dấu bảo Tôn Sách đừng nói chuyện, kẻo đánh thức mẹ.
"Không có ai hết vậy?" Tôn Sách thấy kỳ quái, theo lý thì nên có quản gia và người hầu mới đúng.
Chu Du nói,
"Bão, về nhà hết rồi."
Chu Du rón rén dẫn Tôn Sách lên phòng mình trên lầu hai. Tôn Sách ngâm mình trong bồn tắm lớn, khói bốc mịt mù. Chu Du tắm ngay bên cạnh, cách một vách ngăn.
Trong tiếng nước, Tôn Sách nhàn nhã hỏi,
"Sao lại nghĩ không ra chỗ này ta?"
Chu Du tức giận ném khăn, nói,
"Cậu hại chết tôi rồi!"
Sao vậy? Tôn Sách nói,
"Chuyện điểm thi hả? Thành tích của tôi vốn đâu có cao."
Chu Du nghẹn một bụng lửa, cuối cùng chỉ đành thở dài. Lát sau nói,
"Tôi đã hứa với chú, nếu không thể học rồi tốt nghiệp thuận lợi thì không theo ngành hải dương học nữa, phải về giúp chú quản lý công ty của ba."
"Vậy chẳng phải rất tốt sao?"
Tôn Sách hỏi,
"Có tiền mà, sao không làm?"
Cậu không hiểu. Chu Du nói,
"Tôi không thích kinh doanh, tôi thích lặn, lướt sóng, tự do tự tại, không muốn ngày nào cũng chết dí trong phòng làm việc."
Tắm xong, hai người ngồi trong phòng trà, Tôn Sách lục tủ lạnh, tìm ra một đống đồ ăn, tùy tiện khui một chai rượu vang, gác chân, ngồi uống rượu đối diện Chu Du.
"Rượu này bao nhiêu một chai?"
Tôn Sách hỏi.
"Lo uống đi, bớt nói nhảm." Chu Du gắt.
Tôn Sách nói,
"Kết quả thi của tôi cũng tệ, hè này chúng ta cùng nhau ôn tập rồi cùng thi lại nhé, rồi cậu vào đội lướt sóng của tôi luôn, chúng ta thi chung, thế nào?"
Lần này, rốt cuộc Chu Du không từ chối Tôn Sách, chỉ mệt mỏi nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!