Chương 33: Tử biệt

Editor: Vện

Đã ba ngày liền Chu Du chưa chợp mắt, lúc này đầu óc mơ hồ, Tôn Sách đứt quãng nói gì đó, Chu Du hoàn toàn không nghe thấy. Hắn ôm eo Tôn Sách, nằm cuộn tròn, gối đầu lên tay y, vùi mặt vào vai y.

Tôn Sách thở nặng nhọc như ống bễ, giọng nói khàn đục.

Công Cẩn. Tôn Sách gọi.

Ừm. Chu Du mơ màng đáp.

"Nếu ngày nào đó ta đi trước, Tôn Quyền cùng Giang Đông giao lại cho đệ. Nếu nó không làm được, đệ hãy tự…"

"Không đâu… đừng nói ngốc vậy…"

Chu Du rúc vào ngực Tôn Sách.

"Đệ còn nhớ không, năm đó cha đệ mất, có tên họ hàng đến ức hiếp đệ… bị ta đánh một trận, tên gì ấy nhỉ…"

Chu Du không trả lời, thở đều đều, tiến vào mộng đẹp.

"Đệ còn nhớ không, ngày ta bị Hoa Hùng quất roi… là đệ dùng thảo dược chữa cho ta…"

Công Cẩn.

Tôn Sách nhìn diều treo trên tường, trong mắt hiện lên cảnh hai đứa trẻ cười vô tư, nắm dây diều chạy đến hồ Sào.

Trời xanh bao la, núi non trùng điệp.

Xin lỗi. Tôn Sách thấp giọng nói,

"Hôm đó đạp đệ ngã xuống hồ, có cảm lạnh không…"

Xa xa, tuyết càng lúc càng nặng hạt, rơi sập nóc lều hậu viện, âm vang như tiếng trống giữa trời, Chu Du đột nhiên tỉnh giấc, mắt mở to.

Bá Phù… Bá Phù?

Chu Du run rẩy gọi.

Hắn vươn tay, sờ từ lồng ngực Tôn Sách, đưa lên trước mũi y.

Tôn Sách đã chết.

Chu Du tuyệt vọng gào lên, trong lòng như có thứ gì đó vỡ tan thành cát bụi, cái rét cô độc trong ngày tuyết phủ trùm hắn, khiến hắn không thể thở nổi.

A— Chu Du quỳ trên giường, ôm thi thể Tôn Sách đã lạnh từ lâu, ngẩng đầu lên trời khóc rống. Cửa bị phá, Chu Du đứt từng đoạn ruột, nước mắt đã khô cạn, giọng khàn cả đi, bị Lỗ Túc kéo ra.

BÁ PHÙ— Chu Du khàn giọng gọi, không muốn tin, tất cả chỉ là một giấc mộng không chân thật, như có một bàn tay khổng lồ tàn nhẫn đóng từng cây đinh sắt lên khắp người hắn, siết vỡ linh hồn hắn, móc quả tim vẫn còn đập ra khỏi lồng ngực hắn.

Bá Phù—

Tôn Lang—

Chủ công!

Phủ Thái thú quanh quẩn tiếng khóc thương, trời đất úa màu.

"Để ta nhìn y… để ta nhìn y một lần…"

Chu Du cởi mảnh vải đen, lớn tiếng gào khóc, lao đến trước giường, gục lên người Tôn Sách, toàn thân run rẩy. Hắn nấc nghẹn, vươn tay xoa mặt Tôn Sách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!