Chương 32: Người mù

Editor: Vện

Lại một năm thu qua đông đến, tuyết vừa tan, con đầu lòng của Tôn Sách chào đời. Chu Du chọn tên cho nó là Tôn Thiệu. Chu Du cũng đón một bé trai, Tôn Sách đặt tên là Chu Tuần.

"Bên huyện Ngô đưa tin."

Tiểu Kiều nói,

"Hôm nay Tôn Lang ra ngoài săn thú rồi sang thăm chúng ta."

Chu Du nói,

"Sao lại đi săn thú, cũng làm cha rồi mà không chịu ở nhà nghỉ ngơi."

Tiểu Kiều,

"Không biết y tính ở mấy ngày?"

Chu Du nói,

"Ta đi sắp xếp, nàng đang ở cữ, cứ nằm nghỉ đi, đừng làm việc nữa."

Sau lần từ biệt trước đó, đã nửa năm Tôn Sách Chu Du không gặp nhau. Chu Du thấp thỏm, không biết phải nói chuyện thế nào, vừa ho vừa dặn người bày tiệc, quét tước phòng ốc, chờ Tôn Sách.

Qua buổi trưa, Chu Du bứt rứt không yên, không biết Tôn Sách đến đây làm gì, hay là do con nhỏ ra đời, lần trước làm căng quá nên muốn quay đầu. Hoặc chỉ đơn thuần là đến thăm…

Hoặc có lẽ là nhớ hắn.

Chu Du đánh đàn trong phòng, lòng nôn nóng lạ thường. Dây đàn đứt đoạn nhiều lần cũng chẳng buồn nối lại, ho khan mấy tiếng, dựa vào giường ngủ. Được một chốc thì mơ thấy ác mộng, hoảng hốt tỉnh dậy, lại chẳng nhớ nổi đã mơ thấy gì, hắn nửa tỉnh nửa mê ngồi cho đến hoàng hôn.

Thuộc hạ đã bày tiệc rượu, Tôn Sách lại rề rà chưa tới, Chu Du bảo Tiểu Kiều ăn trước, hắn ngồi chờ y.

Khí trời lạnh dần, tuyết bay lất phất, mãi đến lúc lên đèn, rượu đã hâm ba lần, thức ăn nguội lạnh từ lâu. Xem ra Tôn Sách sẽ không đến, Chu Du hậm hực, cũng không muốn ăn cơm.

Đến canh hai, bên ngoài vang tiếng vó ngựa, Chu Du sửa lại vạt áo, đứng dậy nghênh đón. Ánh đuốc rọi sáng một đường, người vào phủ không phải Tôn Sách mà là lính liên lạc.

Báo—

Không đến chứ gì?

Chu Du thuận miệng nói,

"Thôi, khỏi phải nói."

Chu Du xoay người, định về phòng, lính liên lạc thở hổn hển, bẩm,

"Hôm nay tướng quân rời thành săn thú, trên đường đến Đan Dương thì bị thích khách tập kích…"

Chu Du chấn động, tính quay lại, một lưỡi dao sắc bén đã phóng đến sau lưng!

Chu Du nhất thời hoảng hốt, suýt bị thích khách đánh lén, lập tức xoay lại, thấy ánh mắt thích khách toát vẻ bạo tàn.

Chu Du quát lớn, Người đâu!

Chu Du chạy vào phòng khách, ném bay chén trà, sau đó lật tung bàn trà, ấm chén phóng tới. Mọi việc diễn ra trong nháy mắt, hắn rút kiếm Xích Quân, quét một đường, ép thích khách lùi về sau, vệ binh ngoài cửa chạy đến.

Trong phòng đổ vỡ, thích khách đã bị khống chế, Chu Du nói, Đừng giết hắn!

Thích khách phát ra tiếng cười tràn ngập thù hận, Chu Du nói, Trói lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!