Editor: Vện
Đêm đó đổ trận tuyết lớn trăm năm hiếm gặp, đất trời phủ trắng một màu, nến đỏ sắp tàn, tiếng đàn réo rắt vang lên.
Âm thanh văng vẳng như phác họa vạn dặm núi sông, trải dài vô tận.
Sau khi viên phòng, Tôn Sách ngồi trong phòng uống canh mẫu thân đưa tới.
Tiếng đàn xa dần như ngỏ lời từ biệt, trời cao biển rộng, lặng lẽ tan đi.
Tôn Sách do dự mấy lần, muốn đứng lên đi, Đại Kiều hỏi, Sao vậy?
Tôn Sách suy nghĩ, hỏi,
"Có đưa canh qua bên kia không?"
Đại Kiều cười nói,
"Có chứ, muốn qua đó thì đi đi, thấy hai người một khắc cũng không thể rời xa."
Thôi thôi. Tôn Sách nói,
"Trước khi thành thân thì mỗi người một nơi, không thèm quan tâm hắn nữa, ngủ thôi."
Chu Lang?
Tiểu Kiều dịu dàng nói.
Chu Du gác đàn, quay đầu hỏi,
"Nàng có đồng ý theo ta đến Đan Dương không?"
Tiểu Kiều cười đáp,
"Gả cho chàng, đương nhiên phải theo chàng."
"Còn cha nàng, chị nàng…" Chu Du không yên lòng.
"Đan Dương cũng không xa nơi này." Tiểu Kiều nói.
Giọng của Tiểu Kiều rất êm tai, như dòng suối trong vắt lặng lẽ chảy trong đêm, khiến băng tuyết trong lòng Chu Du từ từ tan đi.
Hôm sau, chim hót không ngừng, trên cành mai đọng một lớp tuyết dày.
Tiểu Kiều Đại Kiều tính đến gặp em chồng, nhưng Tôn Quyền chinh chiến chưa về, chỉ có Tôn Thượng Hương thay anh nhận lễ, lạy tạ cao đường.
Lúc ăn sáng, Chu Du nói,
"Mấy ngày nữa ta lên đường về Đan Dương."
Tôn Sách ngẩn ra, tay cầm đũa khựng giữa không trung.
"Tôn Quyền đi rồi, chỉ còn Lã Mông." Chu Du nói, Ta không yên tâm.
Tôn Sách nói,
"Tính chuẩn bị xuất binh đánh Kinh Châu, định hỏi ý đệ. Mấy tháng nữa rồi đi được không?"
Không khí hơi căng thẳng, Chu Du nhìn hai vị mẫu thân, như muốn trưng cầu ý kiến mẹ Chu, mẹ Chu lại nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!