Editor: Vện
Xa xa truyền đến tiếng động.
Sau đó là tiếng người nói chuyện.
Chu Du nhắm mắt, ngâm mình trong nước, nghe binh lính bên ngoài gọi Tôn tướng quân, Tôn Sách ừ một tiếng.
Tôn Sách đi chân trần vào hang động, giẫm lên tảng đá ướt sũng, gọi, Nè.
Chu Du vẫn nhắm mắt, hỏi, Tới đây làm gì?
Tôn Sách nói,
"Chứ đệ tới đây làm gì? Tưởng đệ ăn cơm ở đại sảnh, đến tìm mà không thấy."
Chu Du không trả lời, Tôn Sách đứng trong hơi nước, cười nói,
"Hì hì, chỗ này tuyệt thật, đệ biết hưởng thụ ghê."
Chu Du mở mắt nhìn Tôn Sách, Tôn Sách vai rộng eo săn, cơ ngực rắn chắc, cơ bụng rõ ràng, tay chân dài ẩn đầy sức mạnh, trong trí nhớ của Chu Du, Tôn Sách vẫn luôn là thiếu niên áo trắng như tuyết, cùng hắn bơi qua hồ Sào Cô Sơn năm ấy.
Mà bây giờ y lột trần như nhộng, Chu Du không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
Tôn Sách bị hơi nước hun toát mồ hôi, từng giọt từng giọt lăn dọc bắp thịt, làn da bóng lưỡng như bôi dầu, y gãi cơ bụng, xoa cổ, để ý ánh mắt Chu Du nhìn mình đang dời xuống, nói,
"Nhìn cái gì, bộ đệ không có hả?"
Chu Du nhoẻn cười,
"Đúng là không chú ý."
Chu Du nói,
"Mùi của huynh vẫn vậy."
Tôn Sách bước xuống nước, hứng thú dạt dào hỏi, Mùi?
Hai người ngồi đối diện, Chu Du miễn cưỡng nói,
"Giống mùi trên cổ, mùi quần áo đã giặt sạch."
Trước nay hai người luôn ngủ chung giường, đụng chạm thường xuyên, Chu Du đã quá quen mùi của y.
Tôn Sách giơ một chân đặt giữa hai chân Chu Du, nói, Đệ giận.
Chu Du cũng giơ một chân đạp vào ngực Tôn Sách, muốn nhấn y xuống nước. Tôn Sách nhấc chân kia quặp lại, Chu Du đứng ngồi không yên, Tôn Sách liền giữ chặt không cho hắn nhúc nhích.
Đệ giận. Tôn Sách nói.
Hai người đối mặt, Chu Du toàn thân ửng hồng, Tôn Sách nhìn vào mắt hắn, Không có ý nghĩa.
Thôi. Chu Du nói,
"Ta không giận, không gạt huynh."
Tôn Sách chống tay trên gối, kẹp chân Chu Du, im lặng một lát, nói,
"Tự dưng thấy thật vô vị."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!