Editor: Vện
Tôn Sách mang binh xông vào thành, hạ lệnh không được quấy nhiễu dân, trên danh nghĩa là bảo vệ Thái thú, kỳ thực vừa gặp Hứa Cống đã trói lại, giao cho Chu Trị. Thuộc hạ thấy Hứa Cống gặp nạn, nhất thời tan tác, không dám nán lại.
Tôn Sách dặn Chu Trị trông chừng Hứa Cống thật kỹ, ném chuột sợ vỡ bình, không ai dám manh động.
Trời vừa sáng, hơn một vạn quân ùa vào thành, thuộc hạ của Nghiêm Bạch Hổ, gia binh của Hứa Cống đều bị tên gây mê bắn gục, chưa đến hai canh giờ, huyện Ngô đã được bình định.
Chuyện còn lại là dập lửa, thương thay cho Hứa Cống, của cải bao năm vơ vét trên mồ hôi nước mắt muôn dân bị một cây đuốc thiêu hơn phân nửa.
Chu Du lại dùng lý do cứu hỏa dọn sạch tài sản Hứa Cống, đặt giữa đường, bị dân chúng huyện Ngô trộm chỉ còn lại một mẩu, Tôn Sách xem như không thấy.
Quá Ngọ, lửa được dập tắt, Hứa Cống cũng thả cho về. Tôn Sách phái binh canh gác phủ Thái thú, người hầu kẻ hạ trong phủ đã chạy hết, chỉ còn lại Thái thú Ngô Quận máu dồn lên mặt như màu gan heo và Thái thú phu nhân.
Chu Du một đêm không ngủ, lại lặn dưới nước lạnh thấu xương hơn một canh giờ, sau đó giết người, giả mạo thư, phóng hỏa, đánh lén, lúc này thể lực đã cạn kiệt, đứng trên đất mà như đạp lên bông gòn.
Tôn Sách thì tinh thần phấn chấn, tiến thẳng vào phủ, tiếp nhận quân đội toàn thành. Chu Trị đứng một bên, binh lính dâng sổ sách, mười hai quan viên cai trị huyện Ngô vừa nhận tin sáng nay, lập tức đến chờ lệnh.
Bây giờ Tôn Sách nắm trọng binh, không ai dám nói đỡ cho Hứa Cống, chỉ ngoan ngoãn nghe sai bảo.
Hứa Cống. Tôn Sách nói,
"Ngươi chứa chấp sơn tặc Nghiêm Bạch Hổ, suýt hại chết dân chúng toàn thành, giờ ta hỏi ngươi, có phục hay không?"
Hứa Cống mặt như tro tàn, bị giải ra trước sảnh, không chịu gật đầu, mắt toát vẻ căm hận. Đã sớm biết bè lũ Tôn Kiên toàn một đám tàn bạo nhẫn tâm, đã chiếm được Ngô Quận ắt sẽ không chừa lại mạng cho Hứa Cống.
Chu Du nói,
"Thái thú đại nhân cũng chỉ là bị qua mắt, bây giờ Nghiêm Bạch Hổ đã cúi đầu, chi bằng cho Thái thú lập công chuộc tội đi."
Tôn Sách không ngờ lúc này Chu Du lại xin tha cho Hứa Cống, nhất thời ngẩn ra.
Tôn Sách nhìn Chu Du, Chu Du ra hiệu hãy giữ lại Hứa Cống.
Cũng được. Tôn Sách nói, Cởi trói.
Tha cho lão biết đâu lại có trò vui để xem, Hứa Cống được tháo dây thừng, đứng dậy cười hì hì, vội nói,
"Tôn tướng quân đại nhân rộng lượng, lần này do tại hạ sai sót, may mắn tướng quân tới kịp lúc."
Tôn Sách ngẫm nghĩ, không ngờ Hứa Cống trở mặt nhanh vậy, không nhịn được buồn cười, muốn trêu vài câu. Chu Du biết Tôn Sách chỉ chọc lão, nhưng tốt xấu gì cũng là mệnh quan triều đình, không thể làm nhục, liền nói,
"Hứa đại nhân cứ yên tâm nghỉ dưỡng, chuyện còn lại chờ chủ công nhà ta bẩm báo về Trường An rồi tính tiếp."
Hứa Cống lượm về cái mạng, biết Tôn Sách chỉ cần tìm đại một lý do cũng đủ giết lão, nói vậy tức là khai ân, lập tức khom mình hành lễ, lui ra.
Thuộc hạ lại giải Nghiêm Bạch Hổ vào.
Quỳ xuống!
Nghiêm Bạch Hổ bị bắt quỳ, tức tối nói,
"Ông đây không phục! Thủ đoạn gian trá thấp hèn! Tôn Sách! Thằng con hoang! Cha mày còn không dám đứng nói chuyện trước mặt ông, đồ tiểu súc sinh!"
Tôn Sách giận dữ, quát, Đánh cho ta!
Thuộc hạ rút roi quất một phát, Nghiêm Bạch Hổ bong da tróc thịt. Chu Du nhìn mà khiếp vía, nhưng Nghiêm Bạch Hổ càng bị đánh càng hăng máu, chửi từ Tôn Kiên đến mười tám đời tổ tông Tôn gia, dân chúng vây kín ngoài phủ Thái thú xem Tôn Sách trị tội Nghiêm Bạch Hổ.
Chủ công.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!