Chương 18: Thoát hiểm

Editor: Vện

Canh ba, binh lính vào đưa cơm, đặt mâm xuống đất, tiểu binh hỏi, Ta đút hai vị?

Ta tự làm. Chu Du nói.

Chu Du tháo nút thắt dây thừng, rút tay ra, lay Tôn Sách, nói, Ăn cơm, Bá Phù.

Tôn Sách mơ màng tỉnh dậy, con mắt sưng vù. Chu Du đút cơm cho y, hắn chỉ ăn chút cơm thừa, tự trói tay lại, hai người như hai đứa trẻ vừa bị ăn đòn, ngồi trong lều dựa nhau ngủ.

Trời hửng sáng, sứ giả dẫn lính vào bắt người, túm tóc Tôn Sách kéo y ra ngoài. Tôn Sách hẵng còn quát mắng, Chu Du đang lo hai người không bị nhốt chung, nhưng lát sau cũng có người vào đẩy hắn ra.

Hai người bị nhốt trong một cũi gỗ, Chu Du thấy Tôn Sách, tảng đá trong lòng liền buông xuống. Tôn Sách áo quần tả tơi, da thịt nứt toác rỉ máu.

Chu Du lo lắng hỏi, Đau không?

Tôn Sách lắc đầu, bảo hắn lại gần, lính bên ngoài thọt cây côn gỗ đập vào đầu Chu Du. Chu Du bị đánh choáng váng, lưng va vào cũi, Tôn Sách nổi giận, hét lớn đấm mạnh song cũi!

Cũi gỗ suýt bị Tôn Sách phá vỡ, binh lính sợ hết hồn, không hẹn mà cùng lui về sau nửa bước, Chu Du nhích đến chỗ Tôn Sách, biết y thật sự tức giận, thấp giọng nói, Đừng.

Tôn Sách tức thở phì phò, từ từ bình tĩnh lại.

Xa xa truyền đến hiệu lệnh, đoàn xe khởi hành, lính áp giải không dám đến gây chuyện nữa.

Trình Phổ, Hoàng Cái nói gì đó với sứ giả, Chu Du không nghe, nhưng mọi chuyện đang tiến triển rất thuận lợi, ven đường không có ai làm nhục bọn họ.

Tôn Sách vẫn ngủ, miệng vết thương có dấu hiệu nhiễm trùng, Chu Du vô cùng lo lắng.

Nè. Một tối nọ, Tôn Sách nhỏ giọng hỏi, Đệ không ngủ à?

Chu Du nghiêng đầu nhìn Tôn Sách, Huynh sốt rồi.

Hơi thở của Tôn Sách nóng rẫy, da thịt cũng nóng, mang thương tích đi đường liên tục, lại gặp mưa khiến y phát sốt, phải mau chóng tìm nơi chữa thương cho y. Nhưng bọn họ đã gần đến trạm gác, với lại phải đi hai ngày nữa mới tới Hạ Khẩu.

Cách duy nhất là chạy trốn ngay lúc này.

Chịu đựng. Chu Du nói,

"Chúng ta sẽ đi ngay thôi."

Đêm nay mây đen dày đặc, dường như ông trời cũng ưu ái Chu Du, trời tối đến mức giơ tay không thấy nổi năm ngón, chạy trốn lúc này cũng là hợp ý trời. Nhưng vẫn còn một chuyện làm Chu Du chần chừ không thể ra quyết định…

Phi Vũ vẫn chưa về.

Dựa theo lộ trình, Lỗ Túc dẫn toàn quân từ huyện Thư đến trạm Công An phải mất năm ngày. Trước đó mất ba ngày đưa tin, đi đường mất thêm hai ngày, vạn nhất thuyền của Lỗ Túc không đến bến thuyền kịp lúc thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng.

Đệ có nhớ không?

Tôn Sách bỗng dưng hỏi.

Cái gì? Chu Du nhìn vào mắt Tôn Sách.

"Từ ngày hai ta quen biết…" Tôn Sách nói,

"Đi đến đâu cũng phải bỏ trốn, là do ta không sắp đặt chu toàn. Muốn cho đệ danh vọng phù hoa, vinh quang tế tửu, hai ta cùng nhau chinh phạt thiên hạ, không ngờ lần nào cũng liên lụy đệ, hại đệ thành chó nhà có tang."

Chu Du cười nói,

"Người sống thời loạn, mạng không thuộc về mình, liên quan gì đến huynh?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!