Editor: Vện
Đêm đến, Viên phủ vẫn vô cùng náo nhiệt, Chu Du cùng Tôn Sách sóng vai ngồi trên giường, ngâm chân trong chậu gỗ, Tôn Sách dựa vào người Chu Du, lười biếng nói,
"Sáng nay ta đã thả Phi Vũ, báo cha ta phái binh chờ chúng ta ở phía Bắc Uyển Lăng."
"Trời băng đất tuyết."
Chu Du nói,
"Khổ cực cho các tướng sĩ."
Tôn Sách lại nói,
"Cậu ta đang ở Uyển Lăng, chỉ cần vào Đan Dương là an toàn."
Cậu Ngô Cảnh của Tôn Sách là Thái thú Đan Dương, Chu Du biết chỉ cần ra khỏi Thọ Xuân, chuyện còn lại hắn không cần bận tâm nữa.
Tôn Sách nhích lại gần, đứng dậy lấy khăn lau khô chân cho Chu Du, Chu Du trầm ngâm một lúc, nói,
"Huynh không phải lo mẹ ta bị uy hiếp."
Tôn Sách nói,
"Chuẩn bị trước không bao giờ thừa."
Chu Du,
"Viên Thuật đã có ngọc tỷ, chuyện giam cầm mẹ huynh và Tôn Quyền không thể tiết lộ, chúng ta chỉ việc chạy trốn, lão phải biết ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám nói với ai."
Tôn Sách lại nói,
"Lão không dám đụng đến ta, ta sợ lão nhắm vào đệ. Lần này đệ đừng đi đâu hết, cứ theo ta, ta sắp xếp cho hai mẹ con đệ đến Đan Dương, trước hết hai nhà ở cùng nhau, chờ ta ổn định tình hình rồi tìm phủ cho đệ."
Chu Du không nói, chỉ lẳng lặng nghe, Tôn Sách uống rượu nhiều đau đầu, cười nói,
"Ngủ thôi ngủ thôi, mai mùng một, có để sẵn tiền mừng tuổi cho đệ rồi."
Chu Du nhoẻn cười, nhớ tết năm nào hắn cũng dẫn Tôn Sách đến nhà họ hàng đòi lì xì mua kẹo, thuận miệng trêu,
"Lớn từng này rồi còn muốn mừng tuổi, tính mua kẹo ăn hả?"
Nói thì nói vậy, tối đó Chu Du ngủ rất ngon, biết sắp thoát khỏi Thọ Xuân, tảng đá trong lòng triệt để buông xuống. Sáng hôm sau, Tôn Sách luyện côn trong sân, Chu Du tinh thần hăng hái dọn chăn đệm, phát hiện dưới gối có nhét một bao lì xì.
Chu Du buồn cười, bao tiền nặng trịch, chắc là ngân lượng, mở ra xem, nhất thời ngây ngẩn.
Đó là một tấm lệnh bài gỗ lim mạ vàng, trên mặt khắc dòng chữ: Kiến uy trung lang tướng – Chu.
Lật qua nhìn, mặt sau khắc ấn Thái thú Trường Sa của Tôn Kiên cùng ấn của Tôn Sách.
Cửa phòng bật mở, Chu Du cầm kiếm lao ra như gió, tiếp côn pháp của Tôn Sách, hét lớn một tiếng Được, hai người so chiêu trong sân. Chu Du quét kiếm, tuyết bay đầy trời, cánh mai cuốn theo gió, kiếm pháp kiên cường mà tráng lệ.
Côn pháp của Tôn Sách lại như phong ba bão tố, một hóa mười, mười hóa trăm, côn ảnh trùng điệp, cuồn cuộn như biển sóng dâng trào, mạnh áp đảo.
Chu Du mặt không biến sắc, xoay vòng kiếm Xích Quân, chiêu thức của Tôn Sách có mạnh đến mấy cũng chỉ như thuyền con bị cuốn vào xoáy nước, trước sau không thể lay động.
Tuyệt! Triệu Vân đứng một bên tán thưởng, Chu Du thấy Triệu Vân đến liền thu kiếm lùi về sau, Triệu Vân vung trường thương nhảy vào tiếp côn của Tôn Sách. Chiêu thức biến hóa thành diều hâu vồ thỏ, hồ điệp nương hoa, hai người nhảy lên, cánh mai vần vũ giữa trời.
Tào Phi nhìn mà hoa mắt, hai người đều dùng binh khí dài, mỗi khi côn thương quét ra đều tạo thế mở rộng, tiêu sái cực điểm. Tôn Sách hét một tiếng, dùng toàn lực, côn ảnh như mưa áp chế Triệu Vân, mãi đến khi Triệu Vân không chống đỡ được, quát lên, đâm một thương ngược gió!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!