Phòng tiếp khách vô cùng im ắng, thời gian tích tắc tích tắc trôi đi, Lâm Tùy Ý đợi mãi không thấy ông chủ đẹp trai đáp lại.
Trái tim cậu đập thình thịch, thấp thỏm như thể trong lồ ng ngực có con thỏ điên nhảy ầm ầm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lâm Tùy Ý thật sự kìm nén không được, cậu ngước mắt trộm nhìn một cái.
Cậu không ngờ ông chủ đẹp trai vẫn đang nhìn mình, vừa nhìn liền mắt đối mắt với người ta. Tim Lâm Tùy Ý nhất thời ngừng đập, ông chủ đẹp trai ủ rũ đầy trong mắt… Quả nhiên giấc mơ của mình làm người ta không vui.
Lâm Tùy Ý giật mình cúi đầu, rối rắm không biết mình nên cút luôn hay là chờ người ta đuổi mình ra ngoài.
Tự hỏi trong chốc lát, Lâm Tùy Ý quyết định tự giác cút, chuyện này không nên làm phiền người ta.
"Nằm mơ như vậy, rất xin lỗi." Lâm Tùy Ý thành tâm xin lỗi ông chủ đẹp trai, tuy rằng không được tha thứ.
Cậu ngẩng đầu lần nữa: Tôi đây…
Nửa câu sau Lâm Tùy Ý kịp thời phanh lại, trong lúc cậu đang cúi đầu, ông chủ đẹp trai không biết lấy từ đâu ra ba đồng tiền.
Cậu cực kỳ thức thời câm miệng.
Ông chủ đẹp trai nắm chặt ba đồng tiền trong lòng bàn tay, vỗ tay lắc sáu lần, ném lên mặt bàn.
Lâm Tùy Ý không biết xem quẻ tượng, chỉ có thể nhìn biểu cảm của ông chủ đẹp trai để đoán. Cậu thấy ông chủ đẹp trai sắc mặt từ ủ rũ biến thành khó coi, hình như còn hơi hơi tức giận.
Lâm Tùy Ý: …
Xong đời.
Ngay khi Lâm Tùy Ý thấp thỏm đến mức khó thở, ông chủ đẹp trai rốt cuộc mở miệng: Vào mộng.
Anh nhấc mí mắt, nhìn Lâm Tùy Ý:
"Nếu muốn giải mộng, cần nhập mộng của cậu."
Lâm Tùy Ý trong lòng rơi lộp bộp.
Mộng của cậu chắc chắn rất tệ, không chỉ Lâu Lê không giải được, ông chủ đẹp trai còn phải ném một quẻ sáu hào, thậm chí là đi vào mộng!
Lâu tiên sinh.
Lâm Tùy Ý sợ hãi hỏi:
"Vào mộng, tốn… bao nhiêu tiền ạ?"
Ông chủ xinh đẹp không lập tức trả lời, hạch đào bị nắm trong tay giống ba đồng tiền, nhìn chằm chằm Lâm Tùy Ý hồi lâu mới mở miệng: Cậu muốn bao nhiêu.
Lâm Tùy Ý không hiểu: Hả?
Sao lại biến thành cậu ra giá? Cậu càng nghĩ càng mờ mịt, thậm chí cảm thấy sai sai chỗ nào.
Lâm Tùy Ý không giỏi che giấu cảm xúc, trong lòng nghĩ như thế nào, người khác ít nhiều đều có thể từ nét mặt cậu đoán được.
"Cậu nghĩ tôi mua mộng để trải nghiệm mộng xuân của cậu?" Thanh tuyến của ông chủ đẹp trai không hề phập phồng.
Lâm Tùy Ý sặc, xấu hổ nói: Tôi xin lỗi.
Cũng may ông chủ đẹp trai lười so đo cùng loại người thiển cận là cậu. Anh bỏ qua vụ này, nói:
"Mộng của cậu có quan hệ với tôi, mộng không tự giải. Tôi không thể giải mộng cũng không thể vào mộng của cậu, cần tìm người không có quan hệ để giải."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!