Chương 46: Mộng âm hôn 6

Cửa sổ giấy bị Lâm Tùy Ý chọc một lỗ không lớn, vừa khéo đủ nhìn.

Trong phòng bị khóa có thứ gì, Lâm Tùy Ý đã có dự kiến trong lòng. Cậu lo lắng sẽ đột ngột đối diện với người giấy trong phòng, loại kinh hãi này dù có chuẩn bị tâm lý thật tốt cũng khó ứng đối lắm.

Cho nên mắt Lâm Tùy Ý cách hơi xa cửa sổ.

Tầm mắt bị hạn chế, đen như mực.

Lâm Tùy Ý hỏi Lâu Lệ: Lâu tiên sinh thấy không?

Lâu Lệ đáp ừm.

Lâm Tùy Ý thầm nghĩ Quả nhiên.

Hiện tại là ban ngày, sắc trời tuy xám xịt nhưng không thể nào chỉ thấy độc màu đen. Khả năng duy nhất là người giấy cũng nhìn cậu qua lỗ nhỏ. Màu mắt người giấy là mực đen, cho nên mới có hiệu quả đen nhánh như vậy.

Lâm Tùy Ý mới vừa cảm thấy may mắn tránh thoát một lần bị dọa, bỗng nhiên một ngón tay giấy từ lỗ thủng đâm thẳng ra ngoài.

Lâu Lệ: Cẩn thận!

Lâm Tùy Ý chỉ nghĩ đến xác suất mắt đối mắt với người giấy, không lườm trước người giấy sẽ tấn công mình, bởi vậy động tác vô thức ngửa ra sau hơn một chút so với người giấy.

Cũng may cậu cách xa lỗ nhỏ một chút, kém một chút, chỉ kém chút xíu nữa thôi ngón tay người giấy đã chọc thủng tròng mắt Lâm Tùy Ý như cậu chọc lỗ cửa sổ giấy.

Lâm Tùy Ý hãi hùng khiếp vía nghĩ mà sợ, máu toàn thân nháy mắt ngừng chảy.

Người sống dùng cơ thể vào mộng, bị thương trong mộng sẽ mang vết thương ra ngoài. Nếu tròng mắt cậu bị chọc thủng, dù sống sót thoát khỏi mộng âm hôn của Trương Tường Y, cậu vẫn bị mù một mắt.

Theo động tác ngửa ra sau kéo dài khoảng cách với cửa sổ, Lâm Tùy Ý sờ hai mắt mình xác định không bị người giấy chọc trúng, cậu mới sợ hãi xem cửa sổ.

Advertisement

Lỗ thủng trên cửa sổ bị người giấy mở rộng, tầm nhìn Lâm Tùy Ý không còn độc màu đen như mực. Cậu thấy đội đôi mắt lộ ra sau cửa sổ.

Mắt người giấy không giống người sống, nó chỉ là hai dấu chấm bằng mực. Lâm Tùy Ý thấy dấu chấm chuyển động qua lại trong hốc mắt, lắc lư vài lần thì dừng trên người mình.

Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi, người giấy nhìn thấy diện mạo Lâm Tùy Ý như thể bị dọa hoảng, giây tiếp theo nháy mắt biến mất khỏi cửa sổ.

Lâm Tùy Ý không hiểu tại sao người giấy chạy trốn, cứ như là thấy hồng thủy mãnh thú.

Lâu Lệ nói: Nó không sợ cậu.

Lâm Tùy Ý cũng cảm thấy như vậy. Nếu cậu thật sự là hồng thủy mãnh thú, lệ quỷ sẽ không bỏ qua Trương Tường Y nhìn trúng cậu.

Người giấy không sợ cậu, thế nó sợ cái gì?

Lâm Tùy Ý im lặng một lát, hỏi Lâu Lệ: Lâu tiên sinh, phía sau tôi có cái gì phải không? Hồng thủy mãnh thú ở phía sau tôi hả?

Cho nên mới dọa người giấy.

Lâu Lệ nói: Tôi không thấy.

Lâm Tùy Ý hiểu. Nếu Lâu Lệ thấy phía sau cậu xuất hiện thứ gì, Lâu Lệ đã nhắc nhở cậu rồi. Tầm nhìn của Lâu Lệ rất có hạn, chỉ có thể thấy một mét vuông.

Lâu Lệ không phủ nhận phía sau cậu có thứ gì gì.

Nghe cách trả lời của Lâu Lệ, Lâu Lệ cũng đoán được lý do người giấy chạy trốn. Phía sau cậu có cái gì đó, thứ dọa lui người giấy không phải cậu, mà là vật sau lưng cậu.

Lâm Tùy Ý mím môi, hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!