Chương 29: (Vô Đề)

"Xã Bà muốn đi Phó Tiên Hội" làm nhóm người sống không hiểu kiểu gì. Lâm Tùy Ý nhìn người dân tòa nhà, trên mặt bọn họ ít nhiều đều có sự hoang mang ngơ ngác.

Dòng người tản ra, Lâu Lệ lại không sốt ruột trở về.

Cách cửa kính, Lâm Tùy Ý thấy Lâu Lệ đi lên phía trước, chưa được vài bước thì ngừng lại.

Ông già trên đài hiến tế đã ôm đầu trâu đi mất, nếu muốn đuổi theo ông già hiến tế, Lâu Lệ cần chạy chậm vài bước, nhưng hiển nhiên Lâu Lệ không phải kiểu người chạy sau mông người khác. Anh dừng lại nhìn chăm chú ông già hiến tế, mãi đến khi ông ta đi khuất mới xoay người trở về.

Lâu Lệ xoay người, ánh mắt liền đối diện với Lâm Tùy Ý đứng sau cửa kính.

Ý thức được Lâm Tùy Ý có chuyện muốn nói, anh tạm đ è xuống suy tính đi tìm ông già hiến tế hỏi thăm, về phòng xem Lâm Tùy Ý muốn nói gì trước.

Chờ Lâu Lệ trở về, Lâm Tùy Ý hỏi:

"Lâu tiên sinh, Phó Tiên Hội cần chuẩn bị cái gì?"

Trước khi Lâu Lệ trở về, người trong phòng đã thảo luận một đợt. Đây là một chủ đề cần tư duy rộng mở. Trong các câu chuyện thần thoại, Phó Tiên Hội là buổi tụ hội của thần tiên.

Thần tiên dự tiệc sẽ cầm thiệp mời, chút lễ mọn cùng cái bụng rỗng đi ăn tiệc bàn đào, trước khi đến sẽ trang điểm mặc quần áo lộng lẫy.

Bọn họ không sợ mình không có, mà sợ không biết mình có.

Bọn họ không có thiệp mời Phó Tiên Hội, nhưng không thể bảo đảm rằng bọn họ không có lễ mọn Xã Bà yêu cầu. Chẳng ai biết Xã Bà sẽ chuẩn bị lễ mọn gì cho Phó Tiên Hội, không biết làm gì sẽ bị coi là trang điểm, đồng thời không biết Xã Bà sẽ trang điểm như thế nào.

Mỗi người liệt kê những món đồ có thể là lễ mọn. Một vòng cổ, một chiếc nhẫn, một bộ quần áo, thậm chí một cúc áo nhỏ xíu cũng có thể là lễ mọn. Dù sao cũng có câu Của ít lòng nhiều.

Trang điểm cũng thế.

Một cái áo đẹp, một món đồ trang sức, một cái lược cái gương… đều liên quan đến trang điểm.

Bọn họ không thể định nghĩa chính xác, cũng không gánh nổi cái giá đoán sai lầm.

"Xã Bà muốn đi Phó Tiên Hội" bao hàm quá rộng, khiến mọi người có cảm giác Trông gà hoá cuốc, Tứ bề thọ địch.

Lâu Lệ khẽ nhìn hướng Lâm Tùy Ý, không ngoài ý muốn Lâm Tùy Ý sẽ hỏi vấn đề này. Anh lãnh đạm nói: Không rõ lắm.

Lâm Tùy Ý ngẩn ra, không hiểu vì sao Lâu Lệ bỗng nhiên lãnh đạm.

Những người khác trong phòng không nhận được đáp án từ Lâu Lệ, bắt đầu thảo luận đợt thứ hai.

Cây Trúc nói:

"Tiếp thu ý kiến quần chúng nào. Xã Bà đi Phó Tiên Hội cần những thứ gì."

Cây Trúc Nhỏ nói:

"Cần có xe? Xã Bà đi Phó Tiên Hội, chắc là không đi bộ đâu nhỉ?"

Mọi người ồn ào thảo luận. Lâm Tùy Ý thừa dịp mọi người tôi một câu anh một câu, trộm liếc Lâu Lệ.

Trong tiếng thảo luận, Lâu Lệ đứng quay lưng xem mặt người sau cửa.

Từ khi nhập mộng tới nay, Lâu Lệ chưa từng tham gia thảo luận, chỉ khi mọi người bế tắc nghĩ không ra anh mới mở miệng gợi ý một câu.

Để mọi người làm theo ý mình.

Làm theo ý mình…

Lâm Tùy Ý lại lần nữa ngẩn người, lòng hơi bồn chồn. Hình như cậu biết vì sao Lâu Lệ đột nhiên lãnh đạm với mình rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!