Chương 27: (Vô Đề)

Tiếng thét chói tai biến mất quá nhanh, Lâm Tùy Ý vốn không chắc tiếng thét là của Tiểu Nguyên, hiện tại càng không dám chắc.

Cậu nhìn sắc trời tối om ngoài cửa sổ, cả đêm như đứng đống lửa ngồi đống than.

Khi trời sáng tia nắng đầu tiên, được Lâu Lệ ngầm đồng ý, Lâm Tùy Ý mở cửa.

Cậu là người đầu tiên trong tòa nhà bước ra cửa, Lâu Lệ theo sát sau cậu.

Tiếng hét chói tai tối hôm qua khó phân biệt âm sắc, chỉ biết tiếng thét này ở gần đây, mà cách vách chính là phòng Tiểu Nguyên. Lâm Tùy Ý cho rằng tiếng thét đến từ cách vách.

Lâm Tùy Ý chạy chậm vài bước đến cửa phòng Tiểu Nguyên. Cửa phòng đóng chặt, không có dấu vết bị cạy mở. Sợ sáng sớm đột nhiên đập cửa sẽ dọa Tiểu Nguyên, Lâm Tùy Ý nhẹ tay gõ gõ cửa.

"Tiểu Nguyên, là bọn anh."

Lâm Tùy Ý cũng ép giọng rất thấp, cho dù là sáng sớm yên tĩnh vẫn đủ nhỏ, Em không sao chứ?

Không biết có phải do cậu nh ỏ giọng quá hay sao, trong phòng không trả lời.

Lâm Tùy Ý vốn định đi tới cửa sổ nhìn xem, thấy Lâu Lệ đã đứng cạnh cửa sổ, cậu nhẹ giọng hỏi Lâu Lệ:

"Lâu tiên sinh, bên trong… Không xảy ra chuyện gì chứ?"

Lâu Lệ nhìn cửa kính, nói: Không biết.

Rèm cửa kéo kín, người bên ngoài nhìn không thấy bên trong, anh bổ sung:

"Nhưng lành ít dữ nhiều."

Lâm Tùy Ý đành phải đập cửa mạnh hơn, tiếng gọi cũng lớn hơn: Tiểu Nguyên?

Cậu gõ cửa rất nhiều lần, trong phòng vẫn im ắng không đáp lại.

Lâm Tùy Ý dự cảm đã xảy ra chuyện.

Cậu thử đẩy cửa, so với cửa phòng ở thôn Lân Hà, cánh cửa này tương đối chắc. Lâm Tùy Ý đẩy mạnh vài lần, cửa không nhúc nhích chút nào.

Lâm Tùy Ý cúi đầu nhìn khóa cửa, cân nhắc lấy sức mình đá mấy phát có thể đá văng cửa. Nếu đá không mở nổi cửa, động tĩnh cậu gây ra rất có thể sẽ thu hút sự chú ý của chủ mộng… Hiện tại cậu có khuynh hướng cho rằng đây là Mộng góc nhìn thứ ba.

Chủ mộng ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng không thấy chủ mộng.

Lại đây.

Đang lúc Lâm Tùy Ý do dự, bên Lâu Lệ vang âm thanh răng rắc, ngay sau đó Lâu Lệ vứt hai chữ này qua.

Lâm Tùy Ý chạy từ cửa phòng tới bên cửa sổ, cậu không biết Lâu Lệ làm như thế nào mà mở được khóa cửa sổ từ bên ngoài. Cửa sổ đã mở, Lâu Lệ kéo cánh cửa sổ khiến luồng khí chuyển động thổi rèm cửa phất phơ.

Một mùi tanh ẩm ướt từ bên trong thoát ra.

Lâm Tùy Ý cảm nhận được câu lành ít dữ nhiều dần ứng nghiệm.

"Tôi vào mở cửa cho Lâu tiên sinh." Lâm Tùy Ý chủ động xin ra trận. Lâu Lệ không tranh, lui một bước chừa không gian để Lâm Tùy Ý chui cửa sổ vào.

Sợ trong phòng sẽ có thứ dơ bẩn chưa rời đi, Lâm Tùy Ý nín thở vén rèm cửa, nhảy qua cửa sổ vào phòng. Không ngờ sàn nhà bị ướt, cậu lảo đảo suýt té ngã.

Ổn định lại cơ thể, Lâm Tùy Ý cúi đầu nhìn sàn nhà, mặt sàn có chút nước bùn. Cậu muốn đi mở cửa cho Lâu Lệ, tạm thời không tự hỏi vì sao trong phòng có nước bùn.

Mở cửa cho Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý nói:

"Lâu tiên sinh cẩn thận, sàn nhà bị dơ, trơn lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!