Môn Thần ở đâu ra, thứ dán trên cửa chính là một mặt người… Ngô A Vĩ.
Da mặt người này trắng bệch trướng nước, nhưng còn chút hình dáng ngũ quan nên Lâm Tùy Ý mới có thể nhận ra đây là Ngô A Vĩ.
Lâm Tùy Ý không dám nhìn thẳng cái mặt treo trên cửa.
Cậu không biết mặt người này có đại biểu Ngô A Vĩ hay không, huống hồ mặt người dán mặt sau cửa phòng, bọn họ có thể thở hay không? Nếu nó không đại biểu Ngô A Vĩ, vì sao lại là mặt Ngô A Vĩ.
Thứ hai, mặt người này là của Ngô A Vĩ, vậy Ngô A Vĩ đã chết hay chưa? Chỉ có người chết mới bị lột da mặt như thế, hoặc nói là, người bị lột da mặt còn có thể sống nổi?
Nếu chủ mộng đã chết, vậy mộng này là…
Mộng góc nhìn thứ ba.
Mộng góc nhìn thứ ba, chủ mộng mượn đôi mắt người khác nằm mơ, chủ mộng vẫn có thể gi ết chết người sống.
Tòa nhà này có bao nhiêu là người, lỡ vô tình chạm mặt trúng người bị chủ mộng mượn mắt thì sao.
Tà còn chưa làm rõ, lại thêm khả năng cao đụng phải Mộng góc nhìn thứ ba, đây là nguyên nhân khiến mặt Lâm Tùy Ý khó coi và Lâu Lệ xanh mét.
Lâm Tùy Ý không nghĩ ông chủ sẽ cho gỡ xuống, cậu chỉ muốn thử xem sao. Bị ông chủ xụ mặt cự tuyệt, Lâm Tùy Ý ủ rũ cụp đuôi trở về phòng tìm Lâu Lệ.
Phòng họ thuê là phòng tiêu chuẩn, gồm hai giường và một sô pha, điều kiện không gọi là tốt nhưng khá sạch sẽ. Thứ duy nhất làm người ta cảm thấy không thoải mái là mặt người dán trên cửa.
Lâm Tùy Ý đành an ủi bản thân, cũng may mặt người nhắm mắt, nếu là trạng thái chết không nhắm mắt, cậu thà chạy ra ngoài ngủ qua đêm chứ không dám ở trong phòng.
Trở về phòng, Lâm Tùy Ý thấy Lâu Lệ trầm mặt đứng bên bồn rửa tay, hai tay giơ giữa không trung.
Lâm Tùy Ý sợ hãi mà nhìn Lâu Lệ, bởi vì trên cửa dán mặt Ngô A Vĩ, cậu nghẹn thở không dám nói chuyện. Vừa nãy cậu đi hỏi chuyện ông chủ đã kéo ông chủ đứng cách xa cửa.
Lâu Lệ nghe được động tĩnh Lâm Tùy Ý trở về, quay đầu thấy vẻ mặt Lâm Tùy Ý kiểu Ngài làm sao vậy, mở miệng nói: Không có nước.
Lâu Lệ nói chuyện, Lâm Tùy Ý quay đầu nhìn mặt người trên cửa.
Người sống nói chuyện sẽ có hơi thở.
Tôi sờ rồi. Lâu Lệ giải thích:
"Là da mặt bị lột xuống, đã bắt đầu phân hủy."
Lâm Tùy Ý đại kinh thất sắc: Lâu tiên sinh!!!
Lỡ chạm da người là hành vi chọc hung thần thì sao!
Lâu Lệ là tín ngưỡng của cậu. Nếu Lâu Lệ đổ, một mình Lâm Tùy Ý sao có thể sống sót.
"Chủ mộng chết, hình thành Mộng góc nhìn thứ ba, thi thể chủ mộng chỉ là một vật phẩm, không coi là Mộng." Lâu Lệ nói: Có thể thở.
Lâm Tùy Ý muốn nói hành vi chạm mặt người của Lâu Lệ, nhưng nghĩ lại, chạm đã chạm rồi, giờ có nói gì cũng vô dụng. Cậu yên lặng cầu nguyện vì Lâu Lệ.
Làm ơn Lâu tiên sinh đừng chọc hung thần, Lâu tiên sinh là người tốt, người tốt sẽ gặp may mắn.
Không có nước rửa tay, anh lấy khăn lụa ra lau tay, lau xong thì lấy túi thơm mang theo từ nhân gian, mở túi lấy một lá cây khô ra. Chiếc lá này có mùi thơm nhàn nhạt, giúp xua mùi hư thối dính trên tay anh.
Lâm Tùy Ý nhìn bồn rửa tay, bồn rửa tay không có vòi nước. Không có vòi nước mà lại lắp bồn rửa tay, khó trách Lâu Lệ khó chịu vì ăn cú lừa.
Lâm Tùy Ý đoán là nước rửa tay được thống nhất sử dụng ở nhà vệ sinh công cộng. Lúc bọn họ đi dạo vòng quanh tầng 3 có thấy WC công cộng.
Lâm Tùy Ý nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!