– Mọi thứ đều ổn, mong cháu cũng vậy.
Lâm Tùy Ý nhìn chằm chằm di động, y tá tư vấn nhắc nhở cậu:
"Anh trai nhỏ, bạn anh ra khỏi phòng khám kìa."
"Hả? À vâng, cảm ơn cô." Lâm Tùy Ý thu di động. Cậu đang ngồi đợi Lâu Lệ ở khu ghế chờ, trước mặt có cột nhà chặn tầm mắt, cậu không nhìn thấy Lâu Lệ từ phòng khám ra, Lâu Lệ cũng không biết cậu đi đâu.
Lâm Tùy Ý chạy chậm đến trước mặt Lâu Lệ, trước tiên xem tay anh xác định đã băng bó, mới kêu một tiếng Lâu tiên sinh.
Lâu Lệ nhìn mặt Lâm Tùy Ý mang ý cười:
"Tôi bị thương mà nhìn cậu vui vậy."
Lâm Tùy Ý oan uổng quá. Cậu mà vui thật thì sẽ không chơi xấu bắt Lâu Lệ băng bó vết thương. Cậu vội vàng giải thích:
"Lúc ngồi chờ ngài, tôi có gửi tin nhắn cho chú."
Tựa hồ Lâu Lệ không mấy hứng thú với đề tài này.
Anh hỏi y tá vị trí phòng số 2 liền đi theo hướng được chỉ.
Lâm Tùy Ý cũng nhìn ra Lâu Lệ không quan tâm, hẳn là cậu nên thành thật đi theo Lâu Lệ tìm Chu Nguyệt, nhưng bên người cậu không có ai khác, chỉ có mỗi Lâu Lệ xa cách ngàn dặm.
Nhưng tâm tình Lâm Tùy Ý vui lắm.
Cậu muốn chia sẻ niềm vui này.
"Lâu tiên sinh, chú trả lời tôi." Lâm Tùy Ý đi phía sau Lâu Lệ.
Lâu Lệ ấn thang máy, trong lúc chờ thang máy liếc cậu một cái:
"Trước kia không trả lời cậu?"
"Cũng không phải, rất ít trả lời, đặc biệt là sau khi tôi bỏ học, chú không trả lời tôi nữa." Lâm Tùy Ý suy đoán nói:
"Chắc là thấy tôi bùn nhão trét không lên tường, lười nói chuyện với tôi."
"Cậu mở cửa hàng, làm chủ quán, không tính là bùn nhão." Lâu Lệ ngữ khí nhàn nhạt.
Lâm Tùy Ý nghĩ Lâu Lệ đang an ủi mình,
"Nhưng hôm nay chú trả lời tôi."
Advertisement
Đinh…
Thang máy tới lầu một, lúc này còn sớm, không phải giờ cao điểm thăm bệnh, thang máy không có người.
Lâu Lệ bước vào, Lâm Tùy Ý theo sát.
Cậu hỏi:
"Lâu tiên sinh, Chu Nguyệt ở tầng mấy?"
Tầng sáu. Chờ Lâm Tùy Ý ấn tầng tương ứng. Lâu Lệ đứng phía sau quét người Lâm Tùy Ý mới mở miệng:
"Trả lời cái gì mà vui như vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!