Cậu bị hung thần theo dõi.
Câu này Lâm Tùy Ý không chỉ nghe một lần. Khi nghe tượng đá nói, Lâm Tùy Ý cảm thấy hoảng sợ. Mà hiện tại nghe được lần hai từ miệng Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý nhận ra tình thế nghiêm trọng.
Tim cậu đập mạnh đến mức kêu ầm ầm.
Tuy nhiên Lâm Tùy Ý không giống mặt chữ điền bổ nhào ôm chân Lâu Lệ, cầu xin Lâu Lệ cứu mạng. Đầu tiên cậu đợi Chu Nguyệt uống hết canh gừng xua lạnh, sau mới nói:
"Em à, cảm ơn em đã hỗ trợ. Có thể nhờ em giúp thêm một chuyện không?"
Chu Nguyệt tưởng Lâm Tùy Ý muốn nhờ cô bé vào núi lần nữa, sắc mặt lập tức cứng đờ. Nhớ lại tối hôm qua Lâm Tùy Ý nhường ghế cho mình, cô bé sợ hãi gật đầu:
"Được… được ạ. Cần em làm gì?"
Lâm Tùy Ý nhìn vào mắt Lâu Lệ, lại nhìn về phía Chu Nguyệt:
"Có thể đừng nói những việc trong núi cho áo sơ mi bông không? Cũng đừng nói cho cô gái đi cùng áo sơ mi bông."
Áo sơ mi bông vào mộng để nhìn trộm bí mật Ứng Triều Hà. Nếu Chu Nguyệt nói cho áo sơ mi bông biết, mộng này có giải ra cũng vô nghĩa.
Chu Nguyệt nghe xong, nhẹ nhàng thở ra:
"Vâng, em đồng ý. Em không nói cho bọn họ."
Lâm Tùy Ý cũng thở phào: Cảm ơn em.
Lâu Lệ ngồi bên nhìn sắc mặt Lâm Tùy Ý. Lâm Tùy Ý không giỏi che giấu cảm xúc. Lần đầu tiên vào mộng đã bị hung thần theo dõi, sao có thể không sợ, Lâm Tùy Ý chỉ là một người bình thường mà thôi.
Nhưng Lâm Tùy Ý ốc còn không mang nổi mình ốc lại suy xét tới người khác trước.
Người khác là Ứng Triều Hà và Lâu Lệ.
Lâu Lệ nhận ủy thác từ Ứng Triều Hà vào mộng làm việc. Anh chỉ quản giải mộng mặc kệ cái khác, nhưng nếu anh nhập mộng mà làm lộ bí mật cuộc đời chủ mộng, với anh mà nói, khó tránh khỏi bị chỉ trích.
Lâm Tùy Ý muốn lấy lòng anh, cầu xin anh cứu mạng.
Nhưng giây tiếp theo, Lâu Lệ tự phủ nhận. Anh thấy sau khi lời đề nghị được đáp lại, Lâm Tùy Ý như trút được gánh nặng thở phào một hơi, dường như chỉ đơn thuần lo cho anh và Ứng Triều Hà.
Lâu Lệ bỗng nghĩ tới sư phụ nhập môn của mình.
Sư phụ nói tâm địa anh quá cứng, luôn nghĩ người khác theo hướng xấu, cảm thấy ai cũng có ý đồ riêng. Nhưng lòng từ bi mới có thể từ thời tiết thấy ngày thịnh vượng.
Học tập nửa đời, tâm địa Lâu Lệ vẫn cứng rắn lạnh nhạt.
Anh đưa Ước Định Thanh Tỉnh cho Chu Nguyệt. Lâm Tùy Ý diễn mặt trắng, anh liền xướng mặt đỏ, lạnh giọng uy hiếp:
"Dù vô tình hay lỡ miệng, nếu bọn họ biết được, Ứng Triều Hà đều không sống nổi. Oan có đầu nợ có chủ, cô ấy không sống được, cô cũng sẽ không được yên ổn."
Chu Nguyệt bị Lâu Lệ dọa sợ tới mức không dám cầm Ước Định Thanh Tỉnh.
Ước Định Thanh Tỉnh được Lâu Lệ bỏ trong một hộp gỗ hồ đào. Thấy Chu Nguyệt không nhận, anh đặt hộp gỗ lên bàn tiếp tục uống canh gừng Lâm Tùy Ý nấu.
Lâm Tùy Ý vội hoà giải, cầm hộp gỗ nhỏ giao cho Chu Nguyệt:
"Em à, em cầm đi, như vậy mới dễ báo cáo kết quả."
Chu Nguyệt nhìn Lâm Tùy Ý, lại nhìn hộp gỗ nhỏ trong tay cậu.
Chu Nguyệt không muốn về đó. Cô bé cảm thấy Lâm Tùy Ý nói tâm sinh từ tướng là đúng, cô bé cảm thấy Lâm Tùy Ý là người tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!