Chương 19: (Vô Đề)

Ánh ban mai mờ mờ.

Lâm Tùy Ý tỉnh ngủ. Cậu mở mắt ra, trên mặt vươn nắng mai hồng.

Tuy đã bán mộng xuân cho Lâu Lệ, cậu vẫn nằm mơ, ở trong mộng cũng không ngoại lệ.

Túi thơm đặt cả đêm hơi phai mùi. Lâm Tùy Ý bóp bóp túi thơm trong tay.

Không biết Lâu tiên sinh và cô bé hiện tại ra sao, Lâm Tùy Ý xốc chăn muốn đi coi một chút. Đến khi khóe mắt đụng vào ghế dựa ở đầu giường, cậu ngớ cả người.

Cảnh tượng đêm qua nhanh chóng lóe lên, tay chân Lâm Tùy Ý lạnh toát.

Cậu ngơ ngác nhìn ghế dựa. Nó là ghế dựa chiều hôm qua cậu dọn ra ngoài sân ngồi phơi nắng. Sau cô bé tới, cậu vội vàng chuẩn bị cơm chiều nên quên cất ghế dựa về chỗ cũ.

Tại sao ghế dựa lại ở đầu giường?!

Lâm Tùy Ý khẩn trương nuốt nước bọt. Cậu cúi đầu, thấy trên ghế dựa và mặt đất đều có chút bột phấn.

Nhìn bột phấn, Lâm Tùy Ý hoảng sợ phản ứng lại.

Tối hôm qua hung thần đã tới. Hung thần ngồi ngay trên ghế, nhìn chằm chằm cậu cả đêm.

Hiện tại trong phòng chỉ còn chiếc ghế trống trơn, không thấy tượng đá. Lâm Tùy Ý đột nhiên nhảy xuống giường. Cậu mặc kệ giày, chân trần vọt tới cửa, đẩy cửa ra.

Sắc trời tờ mờ sáng, ngoài sân yên tĩnh dị thường, chó đen trông nhà không sủa. Đến giờ Ứng Triều Hà vào núi, hung thần đã tới lại rời đi…

Về núi?

Lâm Tùy Ý nhìn hướng núi cao. Tầm nhìn không bị sương mù dày đặc che chắn, cậu có thể thấy ngọn núi cao sau thôn Lĩnh Hà. Đó không phải ngọn núi xanh um tươi tốt lục, mà mang một màu tiêu điều héo tàn.

Trong núi.

Lâu Lệ dẫn cô gái nhỏ đến vị trí tàn hương nằm trên mặt đất. Anh nhàn nhạt mở miệng:

"Tìm một chỗ trốn có tầm nhìn trống trải, ghi nhớ từng hành động và lời nói của Ứng Triều Hà. Bị phát hiện cũng không sao, chỉ cần không quỳ sẽ không xảy ra chuyện."

Cô gái nhỏ run run gật đầu.

"Tôi ở trong rừng chờ cô."

Nên nói đã nói xong, Lâu Lệ xoay người đi vào trong núi rừng rậm rạp.

Cô gái nhỏ nhìn chằm chằm bóng dáng Lâu Lệ, nhưng sương mù trong núi quá nhiều, dù không chớp mắt vẫn mất dấu người ta. Cô chỉ đành nghe lời Lâu Lệ, tìm một chỗ có thể thấy vị trí tàn hương rồi ngồi xổm.

Do sương mù dày đặc, cô bé không thể trốn quá xa, nếu không sẽ không thấy gì. Cô bé chọn trốn sau một gốc cây gần vị trí tàn hương. Cô bé khẩn trương th ở dốc, thử sờ mũi kiểm tra… Quả nhiên mình không có hơi thở.

Cô bé tên Chu Nguyệt.

Trong trí nhớ, cô bị một chiếc xe đâm bay ra ngoài, máu tươi che mờ tầm mắt. Cô bé nghe thấy tiếng xe cứu thương, cũng cảm giác được mình bị đưa lên bàn mổ.

Cô bé nằm trên bàn phẫu thuật khá lâu, kết quả cấp cứu không tốt cũng không gọi là kém. Cô bé bị thương nghiêm trọng, may mắn vẫn còn sống, nhưng khó có thể tỉnh lại.

Lúc vừa mới hôn mê, Chu Nguyệt có thể nghe thấy tiếng ba mẹ gọi tên cầu xin, dần dà ý thức cô bé ngày càng mơ hồ, đến khi cô bé tỉnh táo lại đã ở nơi này.

Có người nói cho cô bé biết, nơi này là giấc mơ của người khác, cô bé là Người Trụy Mộng. Nếu chết ở chỗ này, cô bé sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Chu Nguyệt cảm thấy áo sơ mi bông không giống người tốt, nhưng muốn rời nơi này chỉ có thể đi theo hắn. Cô bé biết áo sơ mi bông rất muốn Hiệp Ước Thanh Tỉnh, hắn bắt cô bé tới trao đổi.

Áo sơ mi bông nói thẳng, nếu cô bé không đồng ý, hắn có rất nhiều biện pháp làm cô bé chết trong mơ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!