Sau Trung thu, Nguyên Dĩ tìm Lâm Tùy Ý bàn một chuyện. Nguyên Dĩ đã lớn tuổi, ông dạy dỗ được một đồ đệ Lâm Tùy Ý là đủ, nhưng Lâm Tùy Ý cần một đồ đệ. Cậu cần có người truyền thừa giải mộng.
Dù sao thì Lâm Tùy Ý không có khả năng có con.
Lâm Tùy Ý ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, nghề giải mộng yểm chi mộng không thể đứt đoạn trong tay cậu.
Vì thế cậu nói với Lâu Lệ chuyện này, tại vì… Về mặt nào đó mà nói, Lâu Lệ cũng là đồ đệ của Lâm Tùy Ý.
Hồi dạy Lâu Lệ giải mộng, tuy ban đầu Lâu Lệ không muốn học, Lâm Tùy Ý vẫn dốc sức dạy bảo. Sau đó, Lâu Lệ học hành không tệ, nhưng Lâu Lệ là mộng yểm, không ai dám tìm anh xin giải mộng, anh cũng không muốn giải mộng cho người khác. Anh chỉ muốn ở bên cạnh Lâm Tùy Ý.
Nghe Lâm Tùy Ý muốn nhận đồ đệ, động tác uống trà của Lâu Lệ ngừng một giây, nói: Không sao.
Anh hiểu mà.
Lâm Tùy Ý thở phào, cười nói:
"A Yểm biết điều nhất."
Lâu Lệ không hé răng, uống nốt ly trà.
Nếu Lâu Lệ không có dị nghị về việc Lâm Tùy Ý nhận đồ đệ, Lâm Tùy Ý bắt đầu xuống tay chuẩn bị.
Các tiểu đạo sĩ Nguyên Thanh Quan đương nhiên muốn trở thành đồ đệ Lâm Tùy Ý, bọn họ gần quan được ban lộc, ồ ạt chạy tới viện Lâm Tùy Ý, trong sáng ngoài tối hy vọng trở thành đồ đệ Lâm Tùy Ý.
Tuy nhiên một sự thật tàn nhẫn mà ai cũng biết.
Các tiểu đạo sĩ tại Nguyên Thanh Quan đúng là có duyên với đạo pháp, nên mới được vào Nguyên Thanh Quan tu hành. Nhưng thiên phú giải mộng của họ không cao, bằng không đã sớm bị các trưởng lão Nguyên Thanh Quan nhận làm đồ đệ, dẫn theo giải mộng.
Thiếu thiên phú giải mộng, càng đừng nói đến việc giải mộng yểm chi mộng.
Lâm Tùy Ý không nỡ nhẫn tâm đả kích bọn họ, hàm hồ đáp lời.
Kết quả là mọi người đều không bị từ chối, đều cho rằng mình có cơ hội, còn gây ra vài tranh chấp quy mô nhỏ.
Nguyên Dĩ tìm Lâm Tùy Ý, mở miệng răn dạy:
"Con tìm đồ đệ, không phải mời khách ăn cơm. Hợp thì nhận, không hợp thì không nhận. Hiện tại con làm tất cả mọi người cho rằng mình có cơ hội, bọn họ không đánh nhau mới lạ."
Lâm Tùy Ý cũng biết mình làm sai, cúi đầu:
"Sư phụ, con sai rồi, nhưng con không đành lòng."
Các tiểu đạo sĩ đều rất tốt, suốt ngày gọi sư huynh sư huynh. Lâm Tùy Ý thật sự không đành lòng từ chối bọn họ.
Nguyên Dĩ liếc cậu,
"Con không đảm đương nổi người xấu thì bảo cái tên người sách kia đảm đương đi."
Người sách? Lâm Tùy Ý sửng sốt:
"Ngài nói Lâu tiên sinh."
Lâu Lệ cả ngày lạnh mặt, đối mặt với Lâm Tùy Ý mới ôn hòa được một chút. Đám tiểu đạo sĩ rất sợ Lâu Lệ, có đôi khi Lâu Lệ ở ngoài sân, bọn họ không dám đi vào viện.
Lâm Tùy Ý: Không tốt lắm đâu…
Cậu hy vọng có nhiều người thích Lâu Lệ.
Nguyên Dĩ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!