Chương 106: Mộng yểm chi mộng 6

Lâm Tùy Ý nhận được thư từ Nguyên Thanh Quan, là Nguyên Dĩ gửi cho cậu.

Đọc xong, Lâm Tùy Ý ngồi vào bàn đề bút viết hồi âm. Khóe mắt nhìn mộng yểm đi qua đi lại trong phòng, Lâm Tùy Ý nói:

"Muốn nói cái gì thì nói thẳng."

Mộng yểm dừng bước chân, ánh mắt nhìn thẳng Lâm Tùy Ý: Bọn họ nói cái gì?

Có phải phê bình Lâm Tùy Ý nhận nó làm đồ đệ, có phải quở trách Lâm Tùy Ý dạy mộng yểm giải mộng quá hoang đường, có phải ra lệnh cưỡng chế Lâm Tùy Ý giải quyết mộng yểm.

Lâm Tùy Ý nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt mộng yểm, ngậm cười nói:

"Dạo này cơ thể sư phụ tốt hơn một chút, hương khói Nguyên Thanh Quan cũng chậm rãi khôi phục. Đúng là có nhắc tới cậu…"

Mộng yểm nhìn cậu, lại hỏi: Nói cái gì?

Lâm Tùy Ý nói:

"Nguyên Dĩ muốn thay tôi giải mộng."

Giải mộng cần chủ mộng phối hợp, cho nên Nguyên Dĩ mới gửi phong thư này tới trước.

Mộng yểm trầm mặc một chút, nói: Vậy…

Lâm Tùy Ý đón nhận tầm mắt mộng yểm, tiếp lời,

"Tôi xin ngài đừng tới."

Mộng yểm liếc đến bức thư của Lâm Tùy Ý, mặt trên có dòng chữ thanh tú ngay ngắn được viết rành mạch. Lâm Tùy Ý từ chối Nguyên Dĩ giải mộng, đồng thời từ chối Nguyên Dĩ giải tình kiếp.

Vì sao? Mộng yểm nhìn nhìn nét bút, ngẩng đầu nhìn Lâm Tùy Ý.

Nguyên Dĩ khôi phục sức khỏe là có thể giải mộng, chỉ cần cởi bỏ mộng yểm chi mộng vây hãm Lâm Tùy Ý, sao đó Phương Toa Toa và Lâu Hải làm sáng tỏ hiểu lầm với công chúng, thì Nguyên Ý đạo nhân ngày xưa sẽ quay trở lại.

Lâm Tùy Ý không nghĩ mộng yểm sẽ hỏi vấn đề này, ngẩn ngơ một lát rồi cúi đầu tiếp tục viết.

Miệng nói:

"Mộng giải, tình kiếp giải, cậu sẽ biến mất."

Người ngơ ngẩn đổi thành mộng yểm, mộng yểm nghe Lâm Tùy Ý lẩm bẩm:

"Sống như vậy… Khá tốt."

Đại khái vì câu nói này, mộng yểm quyết định tìm hiểu mộng này.

Trong mộng, Lâm Tùy Ý đứng ở cửa, ngẩng đầu thấy ánh mặt trời chiếu qua cửa kính, thấy cẩm chướng màu trắng, thấy mùi hoa quanh quẩn phòng bệnh sáng ngời.

Trong tay cầm hộp cơm, hộp cơm đựng canh củ cải trắng, mùi đồ ăn tỏa bốn phía.

Lâm Tùy Ý đi vài bước, rồi dừng bước. Trước đây theo từng bước chân, ánh sáng trong phòng sẽ dần ảm đạm, đóa hoa ấm áp sẽ điêu tàn, mặt tường trắng tinh sẽ loang lổ.

Nhưng lúc này không có, phòng vẫn sáng ngời, đóa hoa nở rộ tươi đẹp.

Lâm Tùy Ý khựng một lát, ánh mắt dừng tại Lâu Lệ trên giường bệnh, khuôn mặt vốn không hề có sắc máu dần dần hồng nhuận, sau đó Lâu Lệ mở mắt.

"Lâm Tùy Ý, anh đến rồi."

Lâu Lệ nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!