Chương 6: “Nhạc Dao, em muốn theo đuổi anh à?”

"Dao Dao, cơm nước xong con đến nhà dì hai một chuyến và mang cả mấy lọ mè đen mà hôm trước mẹ mới làm theo nha." Trên bàn cơm, Tiêu Tuệ Vân bắt đầu sắp xếp ngày cuối tuần cho con gái.

Hai nhà ở gần, thường xuyên qua lại và hay biếu đồ cho nhau. Nhưng rõ ràng mẹ cô có ý bảo cô làm chân chạy vặt:

"Sao mẹ không tự đi ạ?"

Tiêu Tuệ Vân kéo tay áo xuống:

"Tuần này mẹ phải đến thăm nhà các em học sinh, bận lắm, bảo con đi thì đi đi."

Nhạc Dao bưng chén nhấp một ngụm canh: Dạ.

Mẹ đại nhân đã lên tiếng, cô nào dám không nghe.

Tiêu Tuệ Vân ôm hai lọ mè đen lên bàn rồi tìm túi vải để đựng. Nhạc Dao xách mà chỉ cảm thấy dây buộc siết tay thật đau.

Cô nhanh trí về phòng trút hết đồ trong cặp ra để đựng bột mè đen.

Mẹ, con đi nha.

Đi đi đi đi.

Bột mè đen nhà cô không chỉ làm từ mè đen mà còn thêm đậu đen, gạo đen và các nguyên liệu khác, chế biến và mài thành bột để pha nước uống, nghe nói có tác dụng dưỡng tóc.

Nhạc Dao nhìn mái tóc đen óng ả của mẹ, rồi nhìn lại mái tóc nâu tự nhiên giống với ba của mình thì luôn thấy khá tiếc nuối.

Trong tiểu thuyết, nữ chính luôn có mái tóc đen như tơ, sáng sủa và động lòng người, vừa xuất hiện sẽ lập tức chiếm trọn ánh nhìn của nam chính, quả thật phù hợp với tiêu chuẩn mối tình đầu.

Cô chẳng những là một cô gái tóc nâu mà còn có thêm những lọn tóc xoăn, thảo nào Đàm Tu phớt lờ cô.

Nhạc Dao ngồi xe buýt đến nhà dì hai, tốn gần nửa tiếng.

Nhạc Dao là khách quen của nhà dì hai, thế nên vừa vào nhà cô đã tự lấy dép ra đổi như đang ở nhà mình. Khi cô đưa hai lọ bột mè đen cho dì hai, dì hai cười nói

"Làm phiền Dao Dao rồi.", vừa niềm nở giữ cô lại ăn cơm trưa.

Nhạc Dao ngồi ở phòng khách xem tivi rất tự nhiên, đồng thời nói chuyện phiếm với dì hai:

"Dì hai, anh Vân Tưởng đâu ạ?"

Chu Vân Tưởng là con trai lớn của dì hai, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau.

Nhắc tới con trai, dì hai giả vờ ghét bỏ:

"Nó đi chơi với bạn rồi, suốt ngày lông bông, chỉ biết chạy lăng xăng."

"Chơi với bạn mới tốt chứ ạ, đây gọi là tuổi trẻ có sức sống, không uổng phí thanh xuân." Nhạc Dao luôn khéo ăn nói, rất được lòng người lớn.

Dì hai ngồi bên đan áo len:

"Nghe con nói cứ như người lớn kìa, nếu anh con ngoan bằng một nửa con thì dì cũng không phiền lòng đến vậy rồi."

Gẫu chuyện nhà với người lớn chắc chắn là một kỹ thuật sống và Nhạc Dao rất thành thạo kỹ thuật này.

Nhạc Dao ăn cơm trưa ở nhà dì hai.

Lúc đi, dì hai cố gắng bắt cô mang theo một quả bưởi:

"Hôm trước bọn dì mới hái ở quê, rất tươi đấy..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!