Nhạc Dao quay về lớp, dành cả buổi trưa để mặt ủ mày chau và thở dài.
Lâm Viễn Châu
- ngồi cùng bàn
- quan sát cô hai tiết, mãi đến giờ thể dục:
"Đại ca, cậu ăn bao bánh mì này không?"
Đôi mắt Nhạc Dao đờ đẫn: Ăn không nổi.
Lâm Viễn Châu thử hỏi dò: Vậy mình ăn nha?
Nhạc Dao: Ừ.
Lâm Viễn Châu xé bánh mì, nhồm nhoàm nuốt vào bụng, rồi uống hết nước trong ly.
Ăn uống no đủ, Lâm Viễn Châu không khỏi ợ một hơi, quay sang chợt thấy Nhạc Dao một tay chống má nhìn ra ngoài cửa sổ và đang đắm chìm vào thế giới của mình.
Lâm Viễn Châu cầm bút khẽ chọc vào lưng Lý Tây Nguyệt ngồi ở hàng trước, hỏi nhỏ: Cậu ấy bị sao vậy?
Lý Tây Nguyệt đẩy nhẹ khung kính trên sống mũi, trong mắt cũng tỏ ra hoang mang.
Sáng nay Nhạc Dao ra căn tin mua đồ, lúc về đã như vậy rồi.
Khi lấy sữa chua, cô ấy phát hiện một góc hộp sữa chua bị cong, hình như bị rớt.
Trong khi hai người thầm thì bàn luận, Nhạc Dao chợt lên tiếng:
"Xấu hổ chết luôn! Đồng phục của mình tự dưng bị bung ngay trước mặt anh ấy."
"Anh, anh ấy còn khuyên mình nên đi tìm giáo viên xin đổi sang đồng phục có số lớn hơn nữa chứ." Cánh tay cô buông thõng đập xuống bàn, giọng nói cũng thấp xuống theo:
"Có phải anh ấy chê mình mập không, hức."
Lâm Viễn Châu
- cậu bạn mập thứ thiệt
- nằm không cũng trúng đạn:
"... Ai nói cậu mập hả?"
Đôi cánh tay gầy gò kia của Nhạc Dao trông hệt như trẻ con, hai ngón tay cũng có thể nhốt chặt được.
Lý Tây Nguyệt lý trí lại bắt được điểm quan trọng, cô ấy nghi ngờ hỏi: Anh ấy là ai?
Nhạc Dao giơ ba ngón tay lên.
Lý Tây Nguyệt phỏng đoán với vẻ khó thể tin:
"Anh chàng mà cậu đuổi theo ba con phố hả?"
Nhạc Dao nghiến chặt răng, gật đầu.
Lý Tây Nguyệt lại đoán tiếp:
"Anh ấy học trường mình hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!